Chap 45

900 149 26
                                    

Trên chiếc xe mới của Lan Ngọc, bây giờ cả hai đang cùng nhau đến sân khấu diễn tập

" Bé là con gái của chủ tịch sao? " Thuỳ Trang bây giờ mới hỏi. Nàng bây giờ còn rất nhiều điều muốn Lan Ngọc giải thích. Lan Ngọc bảo nàng tiếp thu một lượng thông tin lớn đến ngỡ ngàng như vậy chỉ trong một tích tắc ngắn ngủi, nàng vẫn còn đang rất bối rối!

" Dạ..." Lan Ngọc thấp giọng, cô lén nhìn xem phản ứng của nàng. Thuỳ Trang bây giờ có chút không giống với những gì Lan Ngọc đã tượng tượng ra khi cô nói cho nàng biết về sự thật này. Nhưng cũng phải thôi...vì Lan Ngọc biết trong tâm trí nàng bây giờ còn vướng bận thêm cả chuyện khác

" Sao bé giấu chị chuyện này? "

' Sao...sao tự nhiên chị thấy lại nghiêm túc và lãnh đạm hơn lúc nãy rồi...? ' Lan Ngọc từ thầm hỏi bản thân một câu như thế. Cô mím môi, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình

" Em biết có rất nhiều chuyện đến hôm nay em mới nói cho chị biết... " Lan Ngọc thật chậm rãi nói " Em...em làm công việc này ngay từ đầu đã có sự sắp xếp, em muốn bên cạnh chị để tìm hiểu chị nên..."

" Nên thay vì làm giám đốc, bé lại chọn công việc này!? Làm sao chủ tịch chấp nhận quyết định này của bé vậy??? " Thuỳ Trang quay sang nhíu mày nhìn cô, rõ ràng là nàng chẳng hài lòng chút nào với sự lựa chọn đó của Lan Ngọc " Nhưng lỡ chị không thích bé thì sao? Bé chấp nhận dùng cả tương lai để đánh đổi với vận may như thế à?? "

Đối diện với một loạt câu hỏi của nàng, Lan Ngọc cũng có chút lúng túng...

" Em..." Dù cô đã đoán trước phần nào những câu hỏi này, nhưng...cô vẫn còn chưa chuẩn bị hết lời lẽ để giải thích " Vợ, khi đó em chỉ muốn tương lai của em có sự xuất hiện của chị, em muốn tương lai mà mình có sẽ là sự hạnh phúc cùng với chị, nên dù là công việc gì, chỉ cần nó có thể trở thành lý do để em được bên cạnh chị và là cơ hội để em tìm hiểu chị...em đều chấp nhận "

" Tương lai của em đấy, Lan Ngọc...chị có xứng để cho em làm như vậy sao...? "

" Chúng ta đều như nhau cả thôi mà. Không phải chị cũng đang đánh đổi cả sự nghiệp âm nhạc mà chị vẫn luôn đam mê để bên cạnh em sao? " Lan Ngọc khẽ cười " Chị Thuỳ Trang, em không phải muốn giấu chị, em chỉ là...không dám...lời nói dối này quá lớn...Hôm nay nếu không phải để mẹ chị tin tưởng rằng em có đủ khả năng chăm lo cho tương lai của chị thì em cũng không định nói ra hết như vậy. Em xin lỗi...em đã luôn nói dối chị bấy lâu nay..."

" Bé làm nhiều chuyện cho chị như vậy... " Thuỳ Trang thấp giọng, đôi mắt đã phải rơi lệ suốt từ sáng đến giờ vẫn còn sưng lên

" Là em tự nguyện mà! Vì em yêu chị! " Lan Ngọc nở nụ cười để trấn an nàng " Bây giờ cho dù em có được cơ hội lựa chọn lại, em vẫn sẽ chọn vì chị mà làm công việc này. Vì...khi em mong lung không biết định hướng sang Úc sẽ phải sống như thế nào, em mong lung không biết bố có thương em không, chị là người khiến cho em nhận ra...Bố đưa em đi xa như vậy cũng là vì thương em, muốn tốt cho em...Bây giờ, nhờ có khoảng thời gian du học ấy, em có được nhiều thành tựu như vậy, em muốn dành tất cả cho chị..."

Daylight ( Lan Ngọc Trang Pháp )Where stories live. Discover now