CHƯƠNG 219 : VỪA ĂN CẮP VỪA LA LÀNG

9.3K 158 1
                                    

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.


Bắc Minh Dục vẫn không chịu buông tha, lỗ mãng tiến lên hôn cô, từ trán dần dần xuống tới môi.

Anh nắm lấy tay cô đặt vào vị trí tim mình, ánh mắt ánh lên sự hưng phấn nhưng cũng có chút gì đó tỏ ra nghiêm khắc: "Anh muốn ở bên em cả cuộc đời! lúc nào mà không được gặp em anh thấy rất khó chịu, khi được gặp em thì lại muốn bắt nạt em cho bằng được...."

Khuôn mặt Lương Nặc nhanh chóng đỏ lên.

Cô ghé miệng thì thầm vào tai anh, giống như chiếc quạt nhỏ khẽ thổi vào tai anh, cô nhẹ nhàng thì thầm: "Em cũng muốn ở bên anh, em yêu anh, cũng giống như anh yêu em vậy."

Bắc Minh Dục không biết nên nói gì, những lời nói có cánh như thế anh tuyệt đối không thể nói ra được, những lời nói vừa rồi của anh dường như là những lời anh chưa bao giờ nói với anh.

Nói không được, vậy thì hành động.

Anh cúi đầu hôn cô ngọt ngào, cố gắng để cả hai người gần nhau hết mức có thể.

"...không...không được." Lương Nặc cố gắng đẩy anh ra: "Đây là bệnh viện, không thể...."

Bắc Minh Dục chẳng thèm quan tâm tới lời nói của cô, anh nắm chặt bàn tay cô giữ lại không cho phản kháng: "Em cứ bắt anh đi thế này thì kiểu gì cũng xảy ra chuyện!"

Cô cắn chặt môi mình.

"Vừa mới tỏ tình xong mà em lại không đồng ý thế này?"

Lương Nặc đột nhiên thần người ra: "Em không phải có ý đó...."

Bắc Minh Dục có chút nghi ngờ, ánh mắt anh trở nên tỉnh táo hơn, sau đó anh buông cô ra, đứng lên.

Đột nhiên anh rời vòng tay khỏi cô, Lương Nặc có chút giật mình: "Anh...."

"Chẳng phải em không đồng ý à? Anh đi là được chứ gì?"

Nói xong, anh liền cầm lấy chiếc áo khoác đang treo trên mắc gần đó, Lương Nặc trong lòng rõ nhất, chắc chắn là anh tức giận rồi, cô đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, đây là phòng bệnh Vip, chắc là sẽ không có người đột nhiên tự ý đi vào đâu chứ?

Nghĩ vậy, khi Bắc Minh Dục vừa bước đi được hai bước, cô liền ngồi dậy, bước ra khỏi giường, chạy lại ôm chặt lấy eo anh từ phía sau, đầu cô ngả vào tấm lưng anh, áp sát để cảm nhận hơi ấm truyền ra từ đó.

"Em không phải là không đồng ý...anh đừng đi!"

Bắc Minh Dục khẽ cười không thành tiếng, rõ ràng là anh đang đắc ý, anh bỏ tay Lương Nặc ra, quay người nhìn cô với bộ mặt nghiêm khắc: "Em xuống giường làm gì? Mau lên giường nằm xuống!"

1001 Đêm Tân Hôn - Part 2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ