Chương 8

7.4K 403 46
                                    

"Nga, Tiểu cô nương ta như thế nào nói bừa?" Thuyết thư tiên sinh nghe thấy có người dị nghị cũng không kích động, một bộ dáng thản nhiên tự đắc, người trong đại sảnh cũng không nói gì, đều đang chờ nghe xem vị thuyết thư tiên sinh kia làm sao nói bừa.

"Dân chúng Vu thành giàu có, đó là đương nhiên, dù sao hoàng cung cũng là ở đây. Nhưng Vu quốc cũng không phải mưa thuận gió hòa, phồn vinh hưng thịnh như ông nói. Vài thành trì cách xa Vu thành mấy năm liên tiếp đều hạn hán, Lạc Đế không cứu trợ thiên tai cũng không sao, thế nhưng cũng không giảm nhẹ thuế thu, ông có biết dân chúng nơi đó lầm than sao? Cư nhiên còn nói Lạc Đế là một đại minh quân? Hừ!" Nữ tử đó khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Lời này vừa nói ra, trong lòng Vu Lạc Vũ liền chấn động. Nàng ngẩng đầu cẩn thận đánh giá nữ tử kia. Là một tiểu cô nương mà, một thân khinh sa* bạch sam, mái tóc đen nhẹ nhàng phiêu dật thả tung sau lưng, được cố định bằng dây cột tóc bạch sắc. Trên bàn đặt một thanh bảo kiếm màu trắng bạc, xem ra là người trong giang hồ. Thời điểm lúc tiểu cô nương nói chuyện có chút kích động, toàn bộ lông mày đều cau lại một chỗ. Vu Lạc Vũ đều nhìn vào trong mắt, trong lòng có một loại cảm giác lay động. Tiểu cô nương này sao lại có chút quen thuộc nhỉ.

(*Khinh sa: lụa mỏng.)

Thuyết thư tiên sinh ha hả cười, "Tiểu cô nương a, lời cô nói lão hủ cũng không phản đối. Nhưng người trong Vu quốc hơn ngàn vạn a, Lạc Đế cho dù có lợi hại nhưng cũng chỉ có một người a."

"Hừ." Nữ tử đó khẽ xuy một tiếng, "Đúng, Lạc Đế nàng là chỉ có một người, nhưng nàng là chưởng quản quan viên cả nước, quan viên thất trách vẫn là do nàng làm không tốt!"

Thuyết thư tiên sinh lắc đầu, không đáp lời nữa. Tiểu cô nương này a, chính trực nhưng lại không thể đứng ở góc độ của người khác mà suy nghĩ, vẫn là tuổi quá nhỏ, nhiều lời vô ích a.

Tiểu cô nương kia thấy thuyết thư tiên sinh không hề đáp trả, nghĩ rằng hắn bị mình nói đến không gì mà chống đỡ liền vui vẻ ra mặt. Vốn chính là vậy mà, mình nói đều là sự thật, những người dân này thực sự đáng thương, không có quần áo để mặc, không có cơm ăn, chỉ còn một chút tiền duy nhất cũng phải hiếu kính nộp thuế cho quan phụ mẫu. Hừ, Lạc Đế cái gì, quả thực chính là hôn quân.

Mà Vu Lạc Vũ ngồi bên kia trong khoảng khắc nhìn thấy nữ tử đó cười liền "phốc" một cái đứng lên. Lần này rất đột ngột, đến mức làm cho Niệm Tuyết cùng Lý Như Ngọc đều giật mình, đây là làm sao vậy?

Vu Lạc Vũ cười thầm trong lòng, khó trách lại cảm thấy quen thuộc như là đã gặp nhau ở nơi nào rồi, mình tại sao lại có thể đem người quan trọng như vậy quên mất chứ? Không phải đã nói ngươi nên tìm một chỗ trốn đi, đừng để cô vương thấy ngươi sao, hả? Ngọc Nhi!

Vu Lạc Vũ đi đến chỗ nữ tử đó.

"Ngọc Nhi." Vu Lạc Vũ đứng ở một nơi cách Bùi Ngọc Nhi không xa hô lên một tiếng.

Bùi Ngọc Nhi nghi hoặc xoay người nhìn Vu Lạc Vũ cao thấp đánh giá một phen, ngô ~ nam tử này, hình như mình không biết a. "Ngươi là ai?"

[BHTT] Ngược Ngẫu  - Hồ Ly Đại Quân.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ