[ChuyểnVer] [YoonTae/GaV] Hệ...

By pinkcloudbun

330K 17.9K 1.2K

"Tôi muốn trở về..... Không được sao ?..... Đây là trò chơi mà...Nhưng nếu không về được vậy tôi quyết định s... More

CHƯƠNG 1
CHƯƠNG 2
CHƯƠNG 3
CHƯƠNG 4
CHƯƠNG 5
CHƯƠNG 6
CHƯƠNG 7
CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 9 ( H )
CHƯƠNG 10
CHƯƠNG 11
CHƯƠNG 12
CHƯƠNG 13
CHƯƠNG 14
CHƯƠNG 15
CHƯƠNG 16
CHƯƠNG 17
CHƯƠNG 18
CHƯƠNG 19
CHƯƠNG 20
CHƯƠNG 21
CHƯƠNG 22
CHƯƠNG 23 (H nhẹ nhẹ)
CHƯƠNG 24
CHƯƠNG 25
CHƯƠNG 26
CHƯƠNG 27
CHƯƠNG 28
CHƯƠNG 29 ( H )
CHƯƠNG 30
CHƯƠNG 31
CHƯƠNG 32
CHƯƠNG 33
CHƯƠNG 34
CHƯƠNG 35
CHƯƠNG 36
CHƯƠNG 37 ()
CHƯƠNG 38 ()
CHƯƠNG 39
CHƯƠNG 40
CHƯƠNG 41
CHƯƠNG 42
CHƯƠNG 43
CHƯƠNG 44
CHƯƠNG 45
CHƯƠNG 46 (H)
CHƯƠNG 47
CHƯƠNG 48
CHƯƠNG 49
CHƯƠNG 50
Lảm nhảm
CHƯƠNG 51
CHƯƠNG 52
CHƯƠNG 53
CHƯƠNG 54
CHƯƠNG 55
CHƯƠNG 56
CHƯƠNG 57 (H)
Thông báo
CHƯƠNG 58
CHƯƠNG 59
CHƯƠNG 60
CHƯƠNG 61
CHƯƠNG 62
CHƯƠNG 63
CHƯƠNG 64
CHƯƠNG 65
CHƯƠNG 66
CHƯƠNG 67
CHƯƠNG 68
CHƯƠNG 69
CHƯƠNG 70
CHƯƠNG 71
CHƯƠNG 72
CHƯƠNG 73
CHƯƠNG 74
CHƯƠNG 75 (H nhẹ)
CHƯƠNG 76
CHƯƠNG 77
CHƯƠNG 78
CHƯƠNG 79
CHƯƠNG 80
CHƯƠNG 81 ( H )
CHƯƠNG 82
CHƯƠNG 83
CHƯƠNG 84
CHƯƠNG 85
CHƯƠNG 86
CHƯƠNG 87
CHƯƠNG 88
CHƯƠNG 89
CHƯƠNG 90
CHƯƠNG 91
CHƯƠNG 92
CHƯƠNG 93
CHƯƠNG 94.1
CHƯƠNG 94.2
CHƯƠNG 95
CHƯƠNG 96
CHƯƠNG 97
CHƯƠNG 98
CHƯƠNG 99
CHƯƠNG 100
Tâm sự nhỏ
CHƯƠNG 101
CHƯƠNG 102
CHƯƠNG 103
CHƯƠNG 104
CHƯƠNG 105
CHƯƠNG 106

CHƯƠNG CUỐI

2.9K 120 1
By pinkcloudbun




Ngoài song cửa sổ, tiếng chim hót ríu rít không dứt bên tai, lúc này hai người trong phòng mặt đối mặt, Phác Chí Mẫn dường như tưởng tượng được làn da non mịm của công chúa biết hô hấp, linh khí bức người.

...Thần lớn hơn công chúa nhiều tuổi rồi.

Có vẻ Công Chúa điện hạ bị vẻ mặt của Phác Thừa Tướng làm cho giật mình, ngươi đương nhiên biết Phác Thừa Tướng có ý gì, nhưng mà... "Lớn tuổi hay không... đối với ngươi mà nói rất quan trọng sao?" Ngươi nhíu mày, trong lòng không khỏi có chút khó hiểu.

Rất quan trọng sao? Đương nhiên rất quan trọng.

Hắn không buông nổi một lời hứa hẹn kết tóc đồng sinh.

Phác Chí Mẫn quay người đi, lặng im một lát, "Công chúa, thần không có ý cưới vợ, nếu thật sự muốn lấy cũng sẽ không phải điện hạ. Tính cách như thần và công chúa hoàn toàn không hợp, sao sống được qua ngày?" Sau khi nói xong, trong lòng hắn hơi cười khẩy, từ bao giờ hắn cũng biết dùng vấn đề "qua ngày" để làm cớ? Trong từ điển của hắn trước nay chỉ có kế hoạch và mục tiêu, chưa bao giờ có từ không thể, nhưng nay hắn biết khi nên đoạn mà không đoạn, cuối cùng tất phải chịu hỗn loạn đánh bật lại.

"Vừa lúc, bản công chúa cũng không nhất định phải là ngươi, nếu ngươi không muốn lấy ta thì tìm cho bản công chúa một thanh niên tài tuấn văn thải không thua kém ngươi ra đây, đến lúc đó bản công chúa sẽ gả." Ngươi hơi nhếch cắm, ánh mắt lạnh lùng, cười nhạt đẩy hắn sang một bên, còn ngươi thì vững bước đi ra ngoài.

Quản gia nghe tiếng chạy tới, nhìn Công Chúa điện hạ nghiêm mặt bỏ đi, nuốt nước miếng đánh ực, gãi gãi đầu khó hiểu: "Đại nhân... Công Chúa điện hạ, thế này, thế này là làm sao vậy..."

Người trong phòng thở dài một tiếng rồi khôi phục vẻ lạnh lùng như trước: "Công Chúa điện hạ vẫn còn tâm tính trẻ con, mấy bữa nữa là bình thường thôi." Tựa như vừa rồi ngươi thốt ra muốn gả cho hắn, chỉ kích động nhất thời mà thôi, mấy ngày nữa hẳn ngươi cũng quên rồi.

Ngày hôm sau vào triều, Phác Chí Mẫn quả thật để ý mấy thanh niên tài tuấn mới vào triều, Mân Doãn Khởi xoa cái cằm đã cạo sạch râu, thấy Phác Chí Mẫn liên tiếp nhìn chằm chằm đám thiếu niên cảm thấy rất thú vị. Sau khi hạ triều liền kêu Phác Thừa Tướng tới Ngự Thư Phòng, còn lệnh hắn pha một ấm trà.

"Thừa Tướng, hôm nay trẫm thấy ngươi cứ nhìn con trai của Lý Thu Dung." Lẽ nào Thừa Tướng thích người đó?

Mân Doãn Khởi không khỏi nghĩ nhiều, hôm nay lâm triều Phác Chí Mẫn quả thật quá quái dị, tựa như đám cựu thần chọn con rể cho khuê nữ nhà mình vậy... Cực kỳ không hợp với khí chất lạnh lùng nhạt nhẽo trước nay.

"Lý Nghiên Trúc quả là thanh niên tài tuấn ít có, bài thi của hắn vi thần cũng từng xem, suy nghĩ rất tốt có điều hành văn hơi thô ráp, có điều vẫn có thể trọng dụng." Phác Thừa Tướng nhíu mày, lại bắt đầu tự suy nghĩ: "Không thích hợp, tóm lại vẫn có tỳ vết, như vậy tâm tư không tinh tế, chỉ sợ không quá biết chăm sóc."

Mân Doãn Khởi nghẹn.

... Xin hỏi rốt cuộc Thừa Tướng chọn cái gì?

"Nếu là Tống Tòng An..." Phác Thừa Tướng lại yên lặng suy nghĩ, "Cũng không được, người này tài học không bằng Lý Nghiên Trúc, tính tình cũng quá bồng bột, không phải chỗ quy túc tốt."

Phác Chí Mẫn chọn tới chọn lui không tìm được người xứng đôi với công chúa, hắn nhìn về phía Mân Doãn Khởi nghiêm túc nói: "Hoàng Thượng, theo thần thấy, phò mã của Công Chúa điện hạ cần phải chọn cẩn thận chút mới được."

"Có phải Thừa Tướng quản quá nhiều hay không, công chúa của trẫm có cần chọn phò mã hay không e rằng còn phải chờ vài năm nữa."

Mân Doãn Khởi mắt lạnh đảo qua, trong lòng nổi bong bóng chua, con gái bảo bối của hắn ôm trong tay còn chưa ôm nóng đã định tìm phò mã? Ai dám lấy Bánh Trôi của hắn... hắn sẽ...

"..." Sắc mặt Phác Chí Mẫn trắng bệch, đột nhiên nhớ ra mình căn bản không có tư cách chọn chồng cho công chúa, vậy những câu nói hôm qua, công chúa có ý gì?

Phác Chí Mẫn nghĩ không ra, nhưng hắn thấy nếu mình không làm gì chỉ sợ sẽ càng dính dáng nhiều tới công chúa, hắn hơi cứng lại, chắp tay nói: "Hoàng Thượng, thần muốn xin nghỉ để thành thân."

...

Phác Thừa Tướng muốn thành thân.

Tin tức này như một cơn gió truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, sau đó cả hoàng cung đều dùng ánh mắt khó mà tin nhìn về phía phủ thừa tướng, Phác Thừa Tướng không cưới vợ đã thành một loại thói quen, mà khi thói quen này bị phá vỡ, gần như mọi người đều không thích ứng được... Đương nhiên, khó tin nhất chính là ngươi - người đang vùi đầu trong ổ chăn.

Vốn đã quyết định phải rời xa, nhưng khi tin tức truyền đến ngươi vẫn khó chịu trong lòng, ngươi nằm trên giường khi thì nghĩ tới vây săn ngã ngựa, khi thì nghĩ tới sự ấm áp dưới vách núi. Những năm qua, lần đầu tiên ngươi gặp một người thư sinh văn nhược không thông võ nghệ lại khiến cho ngươi cảm thấy cực kỳ an toàn như vậy.

Nhưng mà người này, sẽ lấy vợ.

Nhều năm trước không thành thần, vì sao cố tình quyết liệt với ngươi xong lại thành thân? Ngươi lật qua lật lại, nửa đêm còn chưa ngủ được.

Ngoài phòng không biết đổ mưa to từ khi nào, tiếng vang ầm ầm không dứt bên tai.

Cung nữ gác đêm dựa vào giường ngủ say.

Ngươi ngồi dậy, lặng lẽ xuống giường, ngươi không thắp nến cũng không thay quần áo, chỉ lấy một chiếc áo choàng lông quấn quanh mình. Khi ngươi muốn chạy, không ai ngăn được ngươi, dù đây là hoàng cung, dù hoàng cung phòng thủ dày đặc. Thế nhưng ngươi có lệnh bài phụ hoàng ban thưởng, ngày mưa thế này, che nửa mặt sẽ không ai thấy rõ ngươi là ai.

Khi tiểu công chúa ướt như chuột lột được quản gia dẫn tới trước mặt Phác Chí Mẫn, Thừa Tướng vừa rời giường còn mặc trung y trắng tinh quả thực sợ ngây người.

"Nàng tới đây làm gì!" Hắn một tay xách ngươi vào nhà, da thịt dưới tay lạnh như băng, hắn bỗng nhớ tới cảm giác lạnh giá ở vách núi, đây đã là lần thứ hai... Lần đầu tiên là không cẩn thận, lần thứ hai là cố ý. Lẽ nào ngươi chưa bao giờ để ý đến thân thể của mình?

Trong phòng hơi ấm dào dạt, nhưng ngươi lại lạnh tới tận tim.

Ngươi lạnh đến run rẩy mà vẫn nhìn thẳng vào hai mắt Phác Chí Mẫn: "Ngươi sắp thành thân, có phải không?"

Sắc mặt Phác Chí Mẫn nặng đáng sợ, nặng đến mức gần như có thể nhỏ ra nước, hắn không nói gì.

"Ta chỉ muốn hỏi một câu, ngươi thật sự muốn thành thân phải không? Ngươi thích nàng ta? Muốn lấy nàng ta? Không phải chứ! Ngươi chỉ cảm thấy khổ não vì những lời của ta lúc trước, muốn thoát khỏi ta? Phác Chí Mẫn, đúng thế, ta thích ngươi thì sao? Nếu ngươi phiền chán cứ việc nói thẳng, cần gì quanh co lòng vòng đến thế!"

"Lau khô chính mình đi." Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, đưa một chiếc khăn màu trắng qua.

"Ta chỉ muốn một đáp án, nếu ngươi nói ngươi chán ghét ta, ta sẽ đi. Sau này, mặc kệ ngươi muốn lấy tiểu như nhà nào ta sẽ không trở lại gây sự nữa." Ngươi mím môi, thân thể run nhè nhẹ, môi trắng bệch, tóc dính trên mặt, trên gương mặt kiều diễm là vẻ cố chấp.

Phác Chí Mẫn lại thấy ngực nhói đau, vừa đau lòng vừa không cam lòng, càng nhiều là một loại tâm tình khó nói rõ, hắn cũng không muốn biết, có một giây hắn cũng mừng rỡ.

"Nói đi, vì sao không nói?"

Ngươi nhìn hắn, trong lòng đau xót, những giọt nước mắt tròn vành vạnh nhỏ xuống, như hai chuỗi hạt châu đứt sợi, ngươi lau hai cái vẫn không ngừng được, khóc không dứt.

"Ngươi khóc cái gì."

"Ngươi nói mình nhiều tuổi cũng chỉ là mượn cớ thôi, nếu ngươi thật sự thích một người thì đâu quan tâm nàng bao nhiêu tuổi. Nếu như thích, sao có thể vì khác biệt tuổi tác mà đưa người mình thích cho người khác? Đây chỉ vì ngươi chán ghét ta nên tìm lý do mà thôi, lại còn thật sự... Được rồi, ta trở về tìm phụ hoàng, bảo người gả ta cho Lý Nghiên Trúc, cũng tiện thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, từ nay về sau không gặp nhau nữa!"

"Im miệng!" Phác Chí Mẫn giữ chặt cổ tay ngươi, ấn ngươi lên giường, xốc chăn quấn chặt: "Trời lạnh thế này cũng dám dầm mưa, không muốn sống nữa à? Mạng ngươi do ta cứu về, ta không cho phép ngươi làm hỏng!"

"..."

"Ta không chán ghét ngươi." Giọng nói của Phác Chí Mẫn đột nhiên chậm đi nhiều, hắn bỗng nói: "Ta lớn tuổi hơn ngươi nhiều rồi, còn ngươi mới chỉ vừa mới lớn, có nhiều lựa chọn rất tốt. Nếu ta cưới công chúa, nếu một ngày ta thọ mệnh có hạn, ngươi chỉ còn lẻ loi một mình. Công chúa, xin đừng lấy cả cuộc đời mình ra làm trò đùa."

"Vậy ngươi có thích ta không?" Ngươi vùi mình trong chăn, đôi mắt đen láy nhìn hắn, sáng rực rỡ như ngọc lưu ly.

Phác Chí Mẫn cười cười: "Thích."

"Vậy ngươi sẽ không lấy người khác chứ?"

"Vốn ta cũng không định lấy ai cả." Phác Chí Mẫn hơi ngừng, có chút bất đắc dĩ vì tin đồn thất thiệt: "Ta xin nghỉ thành thân nhưng không nhất định phải thật sự thành thân." Hắn chỉ muốn có thêm nhiều thời gian nghỉ ngơi thôi, hẳn Mân Doãn Khởi sẽ không để ý rốt cuộc hắn có lấy vợ hay không.

"Phác Thừa Tướng, hiện giờ bản cung nằm trên giường của ngươi, đắp chăn của ngươi, tương lai có lẽ còn làm thê tử của ngươi, mang thai con của ngươi, bây giờ ngươi còn muốn tặng bản cung cho thanh niên tài tuấn nữa không?"

Làm thê tử của người, mang thai con của ngươi...

Trái tim Phác Chí Mẫn trong nháy mắt mềm nhũn, hắn không thể kiềm chế mình đừng nghĩ đến xúc cảm mát lạnh trên người ngươi và tiếng nói mềm mại như trẻ con của ngươi, cho đến một lúc sau mới tìm được giọng nói của mình: "Thần không dám." Không dám tặng.

Nghìn khó vạn khó, dù lại nhiều trắc trở, có một câu nói kia của ngươi, hắn không dám nhường nữa.



oOo_TOÀN VĂN HOÀN_oOo

Continue Reading

You'll Also Like

18.9K 1.5K 8
Hường phấn, reallife. Mừng sinh nhật Min YoonGi. "Nếu ví tôi như một cái cây, thì những năm tháng hạnh phúc này đều là nhờ vào ánh sáng của em ấy." K...
44.2K 4.9K 24
Mộng đế vương, do ai vẽ thành?
7.6M 425K 83
Chuyện tình của đại ca Kim và hội trưởng Jeon (◕ᴗ◕✿) au: Janie 🔥 CẤM CHUYỂN VER + REUP HAY MANG FIC RA NGOÀI.
1K 233 16
Nắng mưa có lúc thất thường nhưng chúng ta yêu nhau là chuyện bình thường...