[ChuyểnVer] [YoonTae/GaV] Hệ...

By pinkcloudbun

330K 17.9K 1.2K

"Tôi muốn trở về..... Không được sao ?..... Đây là trò chơi mà...Nhưng nếu không về được vậy tôi quyết định s... More

CHƯƠNG 1
CHƯƠNG 2
CHƯƠNG 3
CHƯƠNG 4
CHƯƠNG 5
CHƯƠNG 6
CHƯƠNG 7
CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 9 ( H )
CHƯƠNG 10
CHƯƠNG 11
CHƯƠNG 12
CHƯƠNG 13
CHƯƠNG 14
CHƯƠNG 15
CHƯƠNG 16
CHƯƠNG 17
CHƯƠNG 18
CHƯƠNG 19
CHƯƠNG 20
CHƯƠNG 21
CHƯƠNG 22
CHƯƠNG 23 (H nhẹ nhẹ)
CHƯƠNG 24
CHƯƠNG 25
CHƯƠNG 26
CHƯƠNG 27
CHƯƠNG 28
CHƯƠNG 29 ( H )
CHƯƠNG 30
CHƯƠNG 31
CHƯƠNG 32
CHƯƠNG 33
CHƯƠNG 34
CHƯƠNG 35
CHƯƠNG 37 ()
CHƯƠNG 38 ()
CHƯƠNG 39
CHƯƠNG 40
CHƯƠNG 41
CHƯƠNG 42
CHƯƠNG 43
CHƯƠNG 44
CHƯƠNG 45
CHƯƠNG 46 (H)
CHƯƠNG 47
CHƯƠNG 48
CHƯƠNG 49
CHƯƠNG 50
Lảm nhảm
CHƯƠNG 51
CHƯƠNG 52
CHƯƠNG 53
CHƯƠNG 54
CHƯƠNG 55
CHƯƠNG 56
CHƯƠNG 57 (H)
Thông báo
CHƯƠNG 58
CHƯƠNG 59
CHƯƠNG 60
CHƯƠNG 61
CHƯƠNG 62
CHƯƠNG 63
CHƯƠNG 64
CHƯƠNG 65
CHƯƠNG 66
CHƯƠNG 67
CHƯƠNG 68
CHƯƠNG 69
CHƯƠNG 70
CHƯƠNG 71
CHƯƠNG 72
CHƯƠNG 73
CHƯƠNG 74
CHƯƠNG 75 (H nhẹ)
CHƯƠNG 76
CHƯƠNG 77
CHƯƠNG 78
CHƯƠNG 79
CHƯƠNG 80
CHƯƠNG 81 ( H )
CHƯƠNG 82
CHƯƠNG 83
CHƯƠNG 84
CHƯƠNG 85
CHƯƠNG 86
CHƯƠNG 87
CHƯƠNG 88
CHƯƠNG 89
CHƯƠNG 90
CHƯƠNG 91
CHƯƠNG 92
CHƯƠNG 93
CHƯƠNG 94.1
CHƯƠNG 94.2
CHƯƠNG 95
CHƯƠNG 96
CHƯƠNG 97
CHƯƠNG 98
CHƯƠNG 99
CHƯƠNG 100
Tâm sự nhỏ
CHƯƠNG 101
CHƯƠNG 102
CHƯƠNG 103
CHƯƠNG 104
CHƯƠNG 105
CHƯƠNG 106
CHƯƠNG CUỐI

CHƯƠNG 36

3K 153 9
By pinkcloudbun


TaeTae_is_bottom pi sà ~ chap mới cho người đây *icon tuym hường*
__________________________


Hai ngày nay gần như Mân Doãn Khởi đều nghỉ ở chỗ Kim Tại Hưởng, nhờ hồng phúc của Hoàng Thượng, hoặc nhờ Mân Doãn Khởi chó ngáp phải ruồi dạy dỗ, tài thư pháp của Kim Tại Hưởng đã tăng lên nhanh chóng, đột phá 70%, đột phá 70% mới chân chính phát triển theo hướng được coi là đại sư.

Mân Doãn Khởi cực kỳ than tiếc về khả năng của Kim Tại Hưởng, rõ ràng là một tiểu tử ngốc, sao có thể tiến tới trong vấn đề viết chữ vậy nhỉ?

"Chuyện này chứng tỏ tỳ thiếp rất nghiêm túc đấy thôi." Kim Tại Hưởng mặc một bộ sa mỏng ngồi trong lòng Mân Doãn Khởi, duỗi ngón tay hắn ra đếm từng ngón, "Hoàng Thượng, ngài xem, tỳ thiếp thêu túi thơm rất tinh xảo đúng không? Cả bùa hồ mệnh tỳ thiếp thêu nữa... Tuy chữ ở trên xấu một chút nhưng lúc đó Hoàng Thượng chẳng phải rất thích..."

"Ai nói trẫm thích."

Lời còn chưa dứt, cái tay bị cậu cầm kia bỗng bị cắn một cái, Mân Doãn Khởi dùng tay còn lại nhéo cái mũi nhỏ của thiếu niên trong lòng, "Chỉ biết làm nũng với trẫm."

"Tỳ thiếp chính mắt thấy Hoàng Thượng giấu cái bùa hộ mệnh trong người kia mà." Kim Tại Hưởng bĩu môi, hôn thật mạnh lên môi hắn một cái, đột nhiên nở nụ cười: "Thật ra còn một thứ quan trọng nhất nữa."

"Ngài xem, tỳ thiếp thật sự thích Hoàng Thượng như vậy, Hoàng Thượng có cảm nhận được không?" Cậu đặt tay lên gần trái tim hắn, gương mặt non mềm cũng đặt sát lên.

Trái tim Mân Doãn Khởi đập loạn nhịp, một cảm giác rung động toa khắp toàn thân, hắn nhắm mắt lại, mặc cho giây phút này dừng lại, cho đến một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Nguyệt sự của ái phi... Khi nào mới hết?"

"..."

Làm Hoàng Đế chỉ để phá hoại bầu không khí...

Không đáng yêu tẹo nào!

Kim Tại Hưởng nghiêng mặt ngẩng đầu lên, mặc cho tóc đen rơi xuống bờ vai trắng mịn, nụ hoa nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện theo vạt áo, tư thế cực kỳ quyến rũ, cậu cười tủm tỉm nói: "Còn ba ngày nữa cơ."

Yết hầu Mân Doãn Khởi giật giật, mổ lên đôi môi nhỏ mềm mại, mơ hồ nói:"Nếu đã vậy, để trẫm chiếm hết những thứ khác đã, đợi ba ngày sau lại nuốt cả ái phi vào bụng."

Hai người lại triền miên hôn sâu.

Vừa hôn xong, Mân Doãn Khởi bình ổn hô hấp hỗn loạn, kéo Kim Lương Nghi mềm mại không xương lên người, "Ngày mai theo trẫm đi săn, trẫm săn cho ngươi một con cáo tuyết."

"Thịt cáo? Ăn có ngon không?" Kim Tại Hưởng nghe vậy tinh thần tỉnh táo liền, cậu còn chưa ăn thịt cáo bao giờ, nhất là cáo tuyết... Hình như mới chỉ thấy trên tivi.

"Ngươi chỉ biết ăn thôi..." Mân Doãn Khởi ôm trán, bàn tay vô thức lướt từ gáy xuống sống lưng tinh tế của thiếu niên, cuối cùng dừng trên cái mông cong trắng mịn: "Cáo tuyết săn để làm áo choàng, nếu muốn ăn thì thịt hươu nhiều hơn."

"Ừm.Nhưng tỳ thiếp bỗng dưng lại muốn nuôi nó cơ." Nói xong, Kim Tại Hưởng ngoan ngoãn ghé vào vai hắn yên lặng ngủ.

Mân Doãn Khởi trong lòng ấm áp, thì ra đây là cảm giác chiều chuộng một người sao? Đúng là tốt đẹp đến thần kỳ. Nếu... Có thể luôn như vậy cũng không tệ...

...

Trong rừng cây trống trải, một tiếng kèn vang lên, không ít bóng người cưỡi ngựa phi ra từ mấy con đường. Vó ngựa dồn dập, từ xa nhìn lại, đội hộ vệ mặc giáp đỏ vây một vòng tròn quanh khu vực săn bắn, quân sĩ áo xanh xếp thành từng tổ thẳng hàng, chờ mệnh lệnh, chờ điều khiển.

Quốc quân Cao Thú vừa tiếp nhận Đại Cật mặt mang ý cười dẫn quần thân lên Sơn Lâm.

Đám người này tay đều dắt dây cương.

Mân Doãn Khởi đến bãi săn đương nhiên không thể chỉ dẫn theo một mình Kim Tại Hưởng, nếu không một Kim Lương Nghi nho nhỏ như Kim Tại Hưởng khi trở về còn không bị nước miếng của mấy người vị phần cao trong cung ngộp chết?

Vì thế sau khi nghĩ trước nghĩ sau, Mân Doãn Khởi chọn mấy cung phi bình thường im lặng ít lời đi theo bạn giá.

Nhưng dù vậy, không ít người trong cung vẫn nghiến răng, hận không thể trực tiếp hạ gục một người để thay chân. Còn Hoàng Hậu ở Chiêu Dương Cung lại im lặng đến kỳ cục, không một chút dị nghị đối với sự sắp xếp của Hoàng Thượng, chuyện này khiến người ta vô cùng kinh ngạc, ngay cả Từ Phúc Thái Hậu cũng phải hỏi một câu, cho đến khi thấy không có gì thú vị nữa mới thôi.

Hôm nay Kim Tại Hưởng mặc một thân lục phục, cậu là muốn hoà mình vào thiên nhiên a ~ Vậy cũng tốt hơn là đám cung phi ở lều trại kia, xanh đỏ tím vàng, chói mắt !

Cậu vội vàng vén mành lên, nhảy từ trên xe ngựa xuống, cung kính thi lễ với Mân Doãn Khởi, sau đó bị một bàn tay cầm lấy hai tay. Kim Tại Hưởng cười ngọt ngào, đáp lại nắm càng chặt.

"Đi, trẫm dẫn đệ đi săn." Mân Doãn Khởi hăng hái nói.

Hắn vốn mới hai mươi lăm tuổi, nhiều nhất chỉ xem như thanh niên, đương nhiên thân thể cường tráng, kỹ thuật trên lưng ngựa tuyệt đối xếp hạng nhất. Kim Tại Hưởng nhìn bàn đạp chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên bị người ôm đặt lên lưng ngựa.

Kim Tại Hưởng căng sống lưng, ngay cả động một cái cũng không dám. Gì chứ, cậu ở hiện đại cùng lắm chỉ cưỡi ngựa vài lần, nhưng đó là ở câu lạc bộ a~ Còn bây giờ là ngựa chiến dùng để đi săn, đương nhiên cảm giác hoàn toàn khác biệt

Thấy Kim Tại Hưởng như vậy, Mân Doãn Khởi hiểu ra cười cười, sau đó thân mình bay lên cũng ngồi phía sau lưng cậu.

Cảm giác phía sau thêm một vật nặng, một lồng ngực rộng lớn cọ vào lưng cậu, thậm chí mùi Long Tiên Hương quen thuộc bao quanh toàn thân, Kim Tại Hưởng mới thở ra một hơi thật dài, thả lòng tựa trong lòng người phía sau.

"Sợ à?" Mân Doãn Khởi cười khẽ bên tai cậu.

"Tỳ thiếp không sợ." Kim Tại Hưởng đỏ mặt, vừa hưng phấn, vừa sùng bái lại vừa tự hào: "Có Hoàng Thượng bên cạnh còn sợ cái gì?"

Mân Doãn Khởi cười sang sảng, An Đức Lễ chạy chậm đuổi theo, "Hoàng Thượng, Ngôn Thừa Tướng và mọi người còn chưa lên ngựa..."

"Bảo bọn họ tự đi săn đi, trẫm không thèm cướp thỏ con với một đám văn nhân, trẫm muốn đi săn thứ gì to một chút, giá!" Nghe đến thỏ con, Kim Tại Hưởng phấn chấn tinh thần hẳn lên, hai mắt lấp lánh đầy phấn khích. Mân Doãn Khởi giơ roi lên, bảo mã màu nâu đỏ bị đau hí một tiếng, phi ra như gió lốc, cùng lúc đó, thị vệ ở quanh Mân Doãn Khởi cũng đánh ngựa chạy vội theo.

"Ai da, Hoàng Thượng... Vậy... Vậy nô tài làm sao bây giờ..." An Đức Lễ gấp đến độ giậm chân, tuy hắn không biết cưỡi ngựa nhưng hắn là cận thị bên cạnh Hoàng Thượng, sao có thể không đi theo Hoàng Thượng được!

"Ngươi chờ ở đó đi..." Tiếng Mân Doãn Khởi truyền đế trong không khí.

An Đức Lễ há hốc mồm nhìn một đám lại một đám người chạy qua mình như bay, biến mất trong nháy mắt, hình như... Hắn đang bị... vứt bỏ thì phải?

Mân Doãn Khởi lựa chọn địa hình có vẻ bằng phẳng, bên này nhiều cây bụi, dễ che dấu động vật to lớn, Mân Doãn Khởi cưỡi ngựa trong chốc lát, bỗng kéo cương ngựa giơ tay lấy cung tên từ dưới chân ra, hai vệt sáng đồng thời bắn ra, "vụt" một tiếng chui vào lùm cây.

Kim Tại Hưởng nằm sấp trên đầu ngựa cố gắng nhìn về phía trước cũng không nhìn thấy đã bắn trúng cái gì.

"Đừng nhìn nữa, trẫm cũng không biết là cái gì." Mân Doãn Khởi vỗ đầu cậu, thản nhiên nói: "Vừa rồi chỉ nghe thấy bên kia có tiếng động, nếu muốn biết là con gì phải sai người đi kiểm tra."

Thị vệ phía sau hiển nhiên không phải lần đầu tiên làm chuyện này, một người đi vào lùm cây, nhanh chóng kéo ra một cái chân động vật, người này hô to: "Là hươu!"

"Trục lộc thiên hạ (lộc còn có nghĩa là hươu ; trục lộc = tranh giành, tìm lợi lộc, câu này nghĩa tranh giành thiên hạ), mũi tên đầu tiên của Hoàng Thượng quả nhiên là dấu hiệu tốt." Một con ngựa xuất hiện từ bên cạnh, chàng trai mặc đồ trắng nhảy xuống ngựa hành lễ: "Thần bái kiến Hoàng Thượng."

"Được rồi, không cần để ý những nghi thức xã giao này, Chí Võ, ngươi đã săn được con mồi nào chưa?" Mân Doãn Khởi khoát tay áo, ý bảo không cần hành lễ.

Chàng trai áo trắng đối diện mỉm cười, lấy con mồi từ trên lưng ngựa xuống, là một con cáo tuyết hấp hối, "Thần may mắn, vừa vào rừng liền gặp được cáo tuyết, chỉ bắn trúng phần chân, vừa vặn có thể tặng cho vị nương nương này."

Tặng cho... Vị nương nương này...

Trước mắt, cung phi ở đây... nghe vẻ chỉ có một mình cậu.

Kim Tại Hưởng cảm thấy mình bị điểm danh, coi như giữ thể diện cho Mân Doãn Khởi, cậu nở nụ cười tiêu chuẩn, ngẩng đầu lên. Chỉ là... trong giây lát nhìn rõ người này, nụ cười này duy trì không nổi...

Công tử anh tuấn tiêu sái, nổi bật bất phàm trước mặt chính là vị Tô Tướng quân tự cao tự đại, ý đồ hãm hiếp cậu, Tô-Văn-Ca chứ ai!

Kim Tại Hưởng bắt đầu mài răng, được lắm, còn có thể nhìn thấy ngươi ở bãi săn, tục ngữ nói hay lắm: có thù không báo không phải quân tử! Quân tử báo thù, muộn vài năm cũng chưa phải muộn!

Tô Văn Ca thấy Kim Tại Hưởng cũng đồng thời mở to hai mắt, hiển nhiên đã nhận ra cậu.

Tuy trải qua hệ thống cải tạo, Kim Tại Hưởng đẹp hơn không ít, nhưng hệ thống chỉ tối ưu hóa dựa trên trụ cột, cho nên trên mặt Kim Tại Hưởng còn không ít bóng dáng trước kia.

Kim Tại Hưởng trừng mắt nhìn Tô Văn Ca một cái, bỗng điềm đạm đáng yêu yếu đuối dựa vào lòng Mân Doãn Khởi: "Tỳ thiếp không thèm cáo tuyết của tên Tướng quân thối kia săn được, tỳ thiếp muốn của Hoàng Thượng săn cơ." Có ai biết Kim Tại Hưởng đang cậu thầm gào rú vì bỏ lỡ một bé cáo tuyết tròn tròn mềm mềm không ?

"Được! Trẫm săn cho đệ." Gần đây Mân Doãn Khởi ngày càng dễ nói chuyện, bạn nhỏ Kim Tại Hưởng rất vui mừng vì sự thay đổi này, cảm giác sung sướng vì tâm huyết của mình từng chút một được thừa nhận.

Nhìn Tô Văn Ca xấu hổ thu hồi con mồi trong tay, trong lòng Kim Tại Hưởng thoải mái.

Khiến Tô Tướng quân xấu mặt thật quá ư hạnh phúc.





Hí hí =))))) Bạn nhỏ Tại Hưởng mặc quần áo đi săn màu lục thật là hợp với bìa truyện quá đi mà >w<  *phấn khích x n lần*

Continue Reading

You'll Also Like

18.9K 1.5K 8
Hường phấn, reallife. Mừng sinh nhật Min YoonGi. "Nếu ví tôi như một cái cây, thì những năm tháng hạnh phúc này đều là nhờ vào ánh sáng của em ấy." K...
205K 7.7K 12
CP: Tô Châu- Lục Sơn Do lớp trưởng "đáng ghét" suốt ngày ghi tên hắn vào mục "học sinh cần chăm hơn", Lục Sơn vì vậy mà ghét cậu vô đối. Thế mà Lục...
60.2K 7.6K 56
"Lee Sanghyeok! Anh thấy em chưa? Em đang nổi tiếng lắm nè." "Đi ra chỗ khác chơi, ai cho em cướp luôn chén cơm của anh!" Jeong Jihoon dụi dụi đầu và...
18.2K 3.1K 70
ᵛᵐⁱⁿ 𝗐𝗂𝗇𝗍𝖾𝗋 𝗅𝖾𝖺𝗇 𝗈𝗇 𝗆𝖾🫀 ③③