Hồi thứ 104

1.2K 20 0
                                    

Li Mạch ném lệnh bài đến, Nam Thừa Diệu đưa tay đón lấy, cũng vì vậy mà buông lỏng vòng tay đang ôm lấy ta.

"Việc Vương phi giao ta đã xử lý tốt, về phần giải thích thế nào với Tam điện hạ và tiếp sau đó nên làm gì, chỉ còn là vấn đề của Vương phi "

Li Mạch cười nói, vừa chán ghét chế giễu vừa lạnh lùng nhìn về phía ta và Nam Thừa Diệu, lời nói vừa dứt, cũng không lưu lại thêm một giây nào liền lập tức xoay người rời đi, ngay đến cửa phòng cũng lười khép lại.

Ta chậm chạp ngồi dậy từ trong lòng Nam Thừa Diệu, kỳ thực ta cũng không ngờ nàng lại có thể làm như vậy, nhưng với tình cảnh này, ta cũng không thể trách nàng. Dù sao cũng là ta không từ một thủ đoạn uy hiếp nàng trước, mà nàng đã thuận lợi trao "Bỉ ngạn sinh hương" cho Liễm, ta đã cảm kích nàng rất nhiều.

Ta quay đầu nhìn Nam Thừa Diệu, bàn tay hắn nắm chặt lấy lệnh bài, nhưng lại không hề để tâm đến chỉ nhìn chằm chằm vào ta, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng quá nhiều cảm xúc không thể hiểu rõ, càng không thể nói nên lời.

"Giống như những gì điện hạ nghe thấy." Ta hít sâu một hơi, tránh không nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, sau đó gằn từng tiếng một: "Ta cầu Li Mạch giúp ta, bảo nàng đến Khuynh Thiên Cư lấy lệnh bài của điện hạ, sau đó nhờ có lệnh bài mà đi vào Thiên Lao tìm Liễm, lợi dụng cơ hội thích hợp đưa một viên thuốc có tên 'Bỉ ngạn sinh hương' cho hắn."

"Vậy trận hỏa hoạn ở Mặc Các cũng là do nàng phóng." Hắn nhìn ta lên tiếng, rõ ràng là câu hỏi nhưng giọng điệu lại như đang khẳng định.

Ta gật đầu, vốn nghĩ dù thế nào cũng không thể giấu giếm được hắn, nhưng ta cũng không muốn nói thêm gì về việc đó, nên lại tiếp tục mở miệng nói: "Bỉ ngạn sinh hương, sau khi dùng có thể khiến người một ngày một đêm không thở, thân thể cứng ngắc, tựa như người chết, nhưng sau đó, khi thuốc đã hết tác dụng, người uống liền trở lại bình thường. Tối mai Liễm sẽ uống viên thuốc này, nhưng ta không dám chắc liệu hoàng thượng có chịu bỏ qua cho hắn hay không, hay là lại chém thêm hàng nhát đao lên người của hắn, cho nên ta cầu điện hạ giúp ta, đừng để chuyện này xảy ra, ta chỉ muốn hắn có thể được sống."

"Nếu khuya nay ta không đến, hoặc là không đến kịp, nàng có từng nghĩ tới chưa, nàng có thể sẽ phải chôn mình giữa Mặc Các." Hắn không quan tâm đến những lời ta vừa nói, vẫn sâu sắc nhìn ta như trước, lời nói ẩn chứa một chút tức giận mà căng thẳng.

Ta bình tĩnh nhìn lại hắn, lên tiếng: "Vậy thì sao? Không cứu được Liễm, một mình ta sống trên đời này cũng không còn ý nghĩa gì."

Ánh mắt hắn chợt lạnh lùng: "Một mình nàng? Chẳng lẽ ngay đến con, nàng cũng không quan tâm sao?"

Đột nhiên, ta cảm thấy rất muốn cười, mà ta cũng đã thật sự bật cười, ánh mắt nóng rực đến đau đớn: "Đến giờ phút này, điện hạ còn hỏi ta như vậy, không biết là rất buồn cười sao?"

Đôi mắt hắn dần trở nên thâm trầm, suy nghĩ một lát, sau đó dường như hiểu ra ý tứ trong lời nói của ta, đôi tay của hắn liền nắm chặt lấy bả vai ta, khẽ nói từng lời: "Không phải nàng cho rằng như thế đấy chứ, chuyện ngày đó là do nguy cấp . . ."

Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh [Cổ Đại] FullWhere stories live. Discover now