Hồi thứ 100

1.4K 28 0
                                    

"Tạ phụ hoàng!"

Nam Thừa Diệu vừa quỳ xuống tạ ơn, vừa liếc mắt lạnh lùng nhìn ta, vẻ cảnh cáo ở trong ánh mắt không cần nói cũng có thể nhận ra.

Ta âm thầm hít sâu một hơi, sau đó cũng dập đầu theo hắn.

Mặc dù Hoàng thượng không nói rõ sẽ ân xá, nhưng giọng điệu buông thả đã rất rõ ràng, chuyện này, hơn phân nửa là bỏ mặc không quan tâm đến.

Còn ta, lại phải quỳ xuống đất tạ ơn cái kẻ đã một tay gây ra tất cả những chuyện này.

Ra khỏi Định Kiền Cung, ánh sáng chói lọi truyền đến gần như khiến ta không thể mở mắt, cũng làm dáng người của Nam Thừa Diệu trải thật dài trên mặt đất.

Ta khẽ hạ ánh mắt, bước chân theo chiếc bóng của hắn, đi thẳng một đường ra Tử Kinh Cung.

Màn xe khép lại, trong không gian nhỏ hẹp cũng chỉ còn lại ta và hắn.

Ta khẽ hít sâu một hơi, lên tiếng: "Điện hạ, như những gì người vừa nói, nếu muốn mưu phản, Liễm sẽ không chỉ mang theo vài ba người hầu cận trở về Thượng Kinh . . ."

Hắn cắt ngang lời ta: "Thì sao, cũng như những gì nàng vừa nghe thấy, Mộ Dung Liễm là võ tướng, không có ý chỉ mà tự tiện mang binh trở về kinh, là tử tội, huống chi, ngay từ đầu hắn đã không thể sống."

"Không còn một biện pháp nào nữa sao?" Ta hỏi.

Hắn nhìn ta, dường như trong ánh mắt có một chút thương xót dịu dàng, chậm rãi nói: "Thanh nhi, ta không thể để tâm đến quá nhiều chuyện."

"Vậy còn Diễm nhi? Nàng cũng chỉ là nữ nhi, nếu hiện giờ mọi chuyện đã ngã ngũ, giữ lại nàng cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, điện hạ, đây là điều người vừa mới nói."

Ta không nhìn hắn, ta biết vì sao hắn lại nói như vậy, cũng biết mình không được như thế, nhưng, ta thật không còn cách nào khác.

"Ta nói, không có nghĩa là Thánh Thượng muốn," Hắn vẫn lẳng lặng nhìn ta như trước: "Ta chỉ có thể đảm bảo, trước khi đứa bé ra đời, nàng ta không có việc gì."

"Sau khi đứa bé kia chào đời thì thế nào?" Ta gắt gao nhìn vào ánh mắt của hắn.

"Là tội thần chi nữ, lại không có danh phận Thái Tử phi che chở, càng không có công lao hay lòng dân để dựa vào, chỉ có thể là chết." Nét ưu sầu trong ánh mắt của hắn quá phức tạp, đôi tay hắn nắm chặt lấy tay ta: "Thanh nhi, ta sẽ không để cho nàng xảy ra chuyện, nhưng còn những người ngoài, ta không thể cố được."

"Người ngoài?" Ta nhắm lại đôi mắt: "Đối với điện hạ có thể là vậy, nhưng với ta, Liễm và Diễm nhi, bọn họ là người thân duy nhất còn lại trên thế gian này."

Đưa mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, từng chữ phát ra rõ ràng: "Sau khi trở về từ Mạc Bắc, điện hạ cố ý để thế nhân biết, thậm chí còn thổi phồng thêm những suy đoán về Mộ Dung Thanh, có phải cũng là vì ngày hôm nay?"

Bàn tay hắn giữ lấy tay ta bỗng nhiên buông lỏng, không nói gì.

"Từ ngày đó trở đi, điện hạ đã mưu đồ đến ngày hôm nay, có phải hay không?" Ta không nhìn vào đôi mắt của hắn, khóe môi bất chợt hiện ra một nụ cười vắng vẻ mà giễu cợt: "Một tay điện hạ hủy nhà của ta, hôm nay lại ban ân đức giữ lại cái mạng này, có phải ta cũng nên cảm tạ điện hạ?"

Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh [Cổ Đại] FullWhere stories live. Discover now