Chương 114: Phương pháp thuần hóa chúa cứu thế (17)

1.7K 188 27
                                    

Chương 114: Phương pháp thuần hóa chúa cứu thế (17)

Dịch: Kogi

Bạn đã từng gặp kỳ tích bao giờ chưa?

Bạn đã từng trơ mắt nhìn kỳ tích dần dần mục ruỗng, cuối cùng tàn lụi chưa?

Alois là một người không tin vào kỳ tích, thế nhưng hắn lại gặp được kỳ tích và tận mắt chứng kiến kỳ tích mất đi.

Kỳ tích của hắn vừa dịu dàng lại vừa dũng cảm, dù đối mặt với cái chết cũng không hề tỏ ra sợ hãi hay khủng hoảng, dường như người trước đây từng lẩm bẩm nói không muốn chết không phải là anh vậy.

Ba ngày sau đó, cơ thể An Minh Hối xuất hiện ngày càng nhiều các đặc trưng zombie hóa nhưng Alois đều vờ như không thấy.

Để đảm bảo mình luôn tràn đầy tinh lực, hắn sẽ đúng giờ tiêm thuốc kích thích cho mình, dùng nó thay thế cho giấc ngủ. Thực ra vốn dĩ không cần làm như vậy, bởi vì thiếu ngủ vài ngày đối với người dị năng cũng không phải chuyện gì khó, chỉ là hắn muốn ngăn chặn tất cả mọi sơ suất có thể xảy ra.

Trong khoảng thời gian dùng thuốc kích thích để đổi lấy này Alois cũng không làm việc gì đặc biệt, chỉ yên lặng nằm trên giường ngắm khuôn mặt say ngủ của người bên cạnh, không làm gì thì có thể ngắm cả đêm.

Đêm ngày thứ ba, An Minh Hối đang ngủ bỗng mở mắt ra nhìn Alois, bất lực nói: "Nhìn ba ngày rồi, cũng phải nghỉ một chút đi chứ."

Alois không muốn nghỉ ngơi, có lẽ hắn dự cảm được chuyện xấu nên tối nay khát khao được ngắm An Minh Hối của hắn mãnh liệt lạ thường. An Minh Hối đã cảm nhận được cơ thể mình cứng ngắc thấy rõ, bây giờ anh có thể nói chuyện bình thường là nhờ tiêm thuốc hoạt tính hóa cơ bắp, hiệu quả duy trì không lâu lắm nhưng dù sao thời gian của anh cũng chẳng còn nhiều.

"Alois, mật khẩu thông hành phòng thí nghiệm anh đặt là "Gửi kỳ tích" đúng không, tôi không nhớ nhầm chứ?" Anh nằm nghiêng người, mặt đối mặt với Alois khẽ nói, "Tôi mặt dày đoán thử, kỳ tích ở đây là chỉ tôi à?"

Alois gật gật đầu khẳng định suy đoán của anh.

Nhận được đáp án như dự đoán, An Minh Hối vươn tay véo véo má Alois, nhìn khuôn mặt kia lại bị mình nắn đến biến dạng, mà bàn tay đã hiện ra những vết ban sẫm màu của anh ở trong bóng tối cũng không thấy có gì khác biệt.

"Nếu anh đã cho rằng tôi là kỳ tích, vậy thì hãy tin tưởng tôi một lần đi." Anh cười, giọng nói nghe vừa dịu dàng vừa kiên định khiến người ta không nỡ phản bác bất cứ chữ nào anh nói ra, "Hãy tin tôi, mặc dù tạm thời phải chia tay, nhưng một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau."

"Tôi sẽ cho anh một cái kết đẹp, nhất định sẽ như vậy." Anh thả bàn tay đang bẹo má Alois ra, thay vào đó dùng đầu ngón tay chấm chấm khóe mắt hắn, "Vì vậy bây giờ đừng khóc nữa, cứ coi như tôi đi du lịch đi, rồi sẽ có ngày tôi trở về mà."

Alois không hề cảm thấy mình đang khóc, thực ra hắn chưa từng khóc bao giờ cả, hắn nghĩ đây đơn giản chỉ là hoạt động tuyến lệ xảy ra do chỉ số sinh lý thay đổi mà thôi.

[Edit - HOÀN] Vai chính lại muốn cướp kịch bản của tôi (nhanh xuyên)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ