Họa Phố

By kreinyi

1.7M 182K 74.1K

Nếu có thể lựa chọn lại một lần nữa, Kha Tầm nghĩ ngày hôm ấy có đánh chết cậu cũng không ra khỏi nhà, ra đườ... More

Giới thiệu
Bạch sự (1) : Vào tranh
Bạch sự (2) : Mười ba người
Bạch sự (3) : Lão nhân
Bạch sự (4) : Linh đường
Bạch sự (5) : Tang lễ
Bạch sự (6) : Người giấy
Bạch sự (7) : Cái chết của người thủ linh
Bạch sự (8): Quan tài
Bạch sự (9) : Thịt khối và Quạ đen
Bạch sự (10) : Chết thành "xen-xò"
Bạch sự (11) : Ba gốc cây hòe
Bạch sự (12) : Nguyền rủa
Bạch sự (13) : Bạn thân
Bạch sự (14) : Bản lỗi
Bạch sự (15) : Chọn ai
Bạch sự (16) : Ý nghĩa không ngờ
Bạch sự (17) : Phân tích của Kha Tầm
Bạch sự (18) : Thôn trang bị nguyền rủa
Bạch sự (19) : Huynh đệ, Phụ tử
Bạch sự (20) : Lý Hạo Kinh
Bạch sự (21) : Rời tranh
Bạch sự (22) : HƆTid A mA I
Tín ngưỡng (01) : Nhị bức vs Bá đạo
Tín ngưỡng (02) : Corgi x Mooney
Tín ngưỡng (03) : Người mới khó lường
Tín ngưỡng (04) : Trực giác của người "cong"
Tín ngưỡng (05) : Từ trên trời rơi xuống
Tín ngưỡng (06) : Điều kiện tử vong đầu tiên
Tín ngưỡng (07) : Đồ cúng khó đỡ
Tín ngưỡng (08) : Biến hóa
Tín ngưỡng (09) : Nhân tính
Tín ngưỡng (10) : Điều kiện tử vong thứ hai
Tín ngưỡng (11) : Thần hay Ma
Tín ngưỡng (12) : Chị chị em em
Tín ngưỡng (13) : Tín ngưỡng của Kha Tầm
Tín ngưỡng (14) : Kẻ trọng nghĩa, người trọng tình
Tín ngưỡng (15) : Muốn chiến thắng tín ngưỡng
Tín ngưỡng (16) : Bát đầu lâu
Tín ngưỡng (17) : Tôi thích anh
Tín ngưỡng (18) : Cách của Kha Tầm
Tín ngưỡng (19) : Không sát sinh
Tín ngưỡng (20) : Trong lòng có cái gì
Phá thổ (01) : Luận vào tranh
Phá thổ (02) : Trở lại 1997
Phá thổ (03) : Có quỷ
Phá thổ (04) : Vào ở
Phá thổ (05) : Không được thăm phòng
Phá thổ (06) : Câu chuyện phòng 402
Phá thổ (07) : Xuân Duẩn
Phá thổ (08) : Dị tượng trong phòng
Phá thổ (09) : Cô gái váy đỏ
Phá thổ (10) : Chủ nghĩa huyền thực huyền ảo
Phá thổ (11) : Nhã Phân
Phá thổ (12) : Tê Tượng
Phá thổ (13) : Phá Thổ
Phá thổ (14) : Lão ông
Phá thổ (15) : Còi đỏ
Phá thổ (16) : Lão giả như ngọn hải đăng
Phá thổ (17) : Vượng Phúc trả thù
Phá thổ (18) : Lao ra
Phá thổ (19) : Giấc mơ
Thế giới động vật (01)
Thế giới động vật (02)
Thế giới động vật (03)
Thế giới động vật (04)
Thế giới động vật (05)
Thế giới động vật (06)
Thế giới động vật (07)
Thế giới động vật (08)
Thế giới động vật (09)
Thế giới động vật (10)
Thế giới động vật (11)
Thế giới động vật (12)
Thế giới động vật (13)
Thế giới động vật (14)
Thế giới động vật (15)
Ảnh (01) : Trường phá dã thú
Ảnh (02) : Bão hòa sắc thái
Ảnh (03) : Vào đêm
Ảnh (04) : Tử vong 2D
Ảnh (05) : Hồ ước nguyện
Ảnh (06) : Trương Thiên Vĩ
Ảnh (07) : Đồng hồ
Ảnh (08) : Màu sắc tinh khiết nhất
Ảnh (09) : Có kẻ ô nhiễm màu
Ảnh (10) : Cửa sổ mở lúc nửa đêm
Ảnh (11) : Mê hoặc
Ảnh (12) : Tân Bội Bội
Ảnh (13) : Mê cung
Ảnh (14) : Tập kích bất ngờ
Ảnh (15) : Mê hoặc
Ảnh (16) : Đảo ngược đầu đuôi
Ảnh (17) : Động thần chi tử
Ảnh (18) : Màu đen
Ảnh (19) : Quách Lệ Hà
Ảnh (20) : Mê hoặc sâu
Ảnh (21) : Phòng gương
Ảnh (22) : Kẻ không có bóng
Ảnh (23) : R.R
Ảnh (24) : Điểm khởi đầu
Nhân học (01) : Bợn gei này đập chai phết
Nhân học (02) : Fan-gơ
Nhân học (03) : Phòng nghiên cứu
Nhân học (04) : Đầy ắp người
Nhân học (05) : Ma quỷ
Nhân học (06) : Vào phòng
Nhân học (07) : Tiềm lực của Kha Tầm
Nhân học (08) : Biến hóa
Nhân học (09) : Thí nghiệm điên rồ
Nhân học (10) : Thùy trước trán
Nhân học (11) : Sáng ngời và ấm áp
Nhân học (12) : Kha Tầm lại nghĩ cách
Nhân học (13) : Buông tay trước thì sống
Nhân học (14) : Có kẻ thay đổi
Nhân học (15) : Ký ức
Nhân học (16) : Ảnh chụp
Nhân học (17) : Kẻ dị đoan không sợ hãi
Nhân học (18) : không sợ sinh tử
Nhân học (19) : Vật thí nghiệm 282
Nhân học (20) : Đại lão "nợi hại"
Nhân học (21) : Công dụng của di động
Nhân học (22) : Thực nghiệm ET
Nhân học (23) : Người yêu bướng bỉnh tình thâm
Nhân học (24) : Lá thư
Tịnh thổ (01) : Corgi là một chú chó lang thang
Tịnh thổ (02) : Corgi đã có quan dọn phân
Tịnh thổ (03) : Rất thích
Tịnh thổ (04) : Đoàn đội lừa gạt
Tịnh thổ (05) : Mười ba món đạo cụ
Tịnh thổ (06) : Đại lão thích...mèo con?
Tịnh thổ (07) : Thế giới lạ kỳ
Tịnh thổ (08) : Meo~
Tịnh thổ (09) : Corgi hay mèo
Tịnh thổ (10) : Thân thể biến hóa
Tịnh thổ (11) : Mèo, chuột, giấy
Tịnh thổ (12) : Điểm mù tri thức của đại lão
Tịnh thổ (13) : Hóa đá
Tịnh thổ (14) : Bài ca tẩy não
Tịnh thổ (15) : Corgi đánh hổ
Tịnh thổ (16) : Cùng chung nhân vật
Tịnh thổ (17) : Trực giác
Tịnh thổ (18) : Thế giới trưởng thành
Tịnh thổ (19) : Không thể chống cự
Tịnh thổ (20) : Hoàng Bì
Tịnh thổ (21) : Meo meo meo
Tịnh thổ (22) : Mễ
Tịnh thổ (23) : Ra khơi
Tịnh thổ (24) : Tiếp tục thôi
Tịnh thổ (25) : "Trò giỏi" Kha Tầm
Tịnh thổ (26) : Tiếc nuối làm nên kinh điển
Tịnh thổ (27) : Tạm biệt
Tịnh thổ (28) : Hẹn hò với nam thần
Phi sắc chi thú (01) : Bản thân - Bản ngã
Phi sắc chi thú (02) : Thành phố lạ
Phi sắc chi thú (03) : Thú đỏ
Phi sắc chi thú (04) : Đồng phục
Phi sắc chi thú (05) : Ái tình khao khát
Phi sắc chi thú (06) : Nốt ruồi lệ đỏ
Phi sắc chi thú (07) : Dấu vết
Phi sắc chi thú (08) : Đổ thạch
Phi sắc chi thú (09) : Tự sát
Phi sắc chi thú (10) : 'Thú' sống
Phi sắc chi thú (11) : Lấy thú
Phi sắc chi thú (12) : Tìm quy luật
Phi sắc chi thú (13) : 13000 gram, 13 kg
Phi sắc chi thú (14) : Người đàn bà cưỡi thú đỏ
Phi sắc chi thú (15) : Hút thuốc
Phi sắc chi thú (16) : Có đôi có cặp
Phi sắc chi thú (17) : Đổi thú
Phi sắc chi thú (18) : Khác chiều không gian
Phi sắc chi thú (19) : Thức tỉnh
Phi sắc chi thú (20) : Điện thoại
Phi sắc chi thú (21) : Căm phẫn
Phi sắc chi thú (22) : Vũ
Phi sắc chi thú (23) : Khung tranh
Phi sắc chi thú (24) : Thú sắc đỏ tươi
Phi sắc chi thú (25) : Người bên ngoài
Phi sắc chi thú (26) : Hai linh hồn
Phi sắc chi thú (27) : Vu Bắc Quốc
Phi sắc chi thú (28) : Thú dạng khối
Phi sắc chi thú (29) : Quẻ Quy Muội
Phi sắc chi thú (30) : Cao nhân
Phi sắc chi thú (31) : Tô Bản Tâm
Phi sắc chi thú (32) : La Duy ơi là La Duy
Phi sắc chi thú (33) : Hang động
Phi sắc chi thú (34) : Một thành phố
Hải thượng nhiên tê đồ (01) : Lâu thuyền
Hải thượng nhiên tê đồ (02) : Ngưu Chử nhiên tê
Hải thượng nhiên tê đồ (03) : Các kiểu người mới
Hải thượng nhiên tê đồ (04) : Lại thêm một vị đại lão
Hải thượng nhiên tê đồ (05) : Đội trưởng Kha Tầm
Hải thượng nhiên tê đồ (06) : Khi bóng tối bao trùm
Hải thượng nhiên tê đồ (07) : Câu hỏi của Kha Tầm
Hải thượng nhiên tê đồ (08) : Ảo ảnh
Hải thượng nhiên tê đồ (09) : Mâu thuẫn
Hải thượng nhiên tê đồ (10) : Đại lão phản kích
Hải thượng nhiên tê đồ (11) : Điều đáng sợ nhất
Hải thượng nhiên tê đồ (12) : Người mới, người cũ

Tín ngưỡng (21) : Chết cũng trong ngạo nghễ

9.4K 1K 641
By kreinyi


Tín ngưỡng (21) : Chết cũng trong ngạo nghễ

* * *

Khi ánh sáng tuyết ở bên ngoài dần chuyển sang màu trắng bệch, Kha Tầm biết, Hắc Thi Thiên đã giáng xuống.

Mục Dịch Nhiên bảo chỉ đến khi nào Hắc Thi Thiên đáp xuống, mới có thể lợi dụng ánh sáng tuyết thấy rõ hoa văn trên đỉnh, điều này không sai, bởi vì ánh sáng đang thay đổi.

Kha Tầm cảm thấy mình đúng là đến tận nước này mới hiểu ra được, rõ ràng sự biến hóa của ánh sáng tuyết này ngay từ hôm đầu vào tranh cậu đã phát hiện, ấy thế mà lại chưa từng nghĩ đến điều kỳ lạ giấu đằng sau sự biến hóa ấy.

Nhưng đến nước này rồi cũng không còn thời gian tự trách nữa, Kha Tầm dựa theo ánh sáng trắng bệch bên ngoài rọi vào, dịch chuyển lều trại tìm kiếm đúng góc độ có thể thấy rõ hoa văn.

Lều trại đầu tiên Mục Dịch Nhiên vào quan sát chính là lều của cậu, Kha Tầm không nói chuyện với đối phương, sợ quấy rầy hắn ghi nhớ hoa văn, chỉ lẳng lặng đứng tránh qua một bên để chỗ cho hắn đứng.

Mục Dịch Nhiên ánh mắt cũng không chớp, ngửa đầu đăm đăm nhìn đỉnh lều, tròng mắt đen kịt có chút chớp động khẽ lướt qua, hiển nhiên là đang hết sức tập trung ghi nhớ lại hoa văn.

Kha Tầm nhìn chằm chằm ra bên ngoài, cơ thể to lớn của Hắc Thi Thiên đã đáp xuống mặt đất, nó bắt đầu thong thả bước đi về phía mấy cái lều của bọn họ.

Vì tránh cho toàn bộ bị tận diệt, bảy cái lều cũng không cách nhau quá gần, vẫn duy trì khoảng cách nhất định, nhưng cũng không vượt quá phạm vi mà mọi người có thể bứt tốc chạy qua lại.

Ngay trước lúc Hắc Thi Thiên bước đến gần mấy cái lều, Mục Dịch Nhiên rời khỏi lều Kha Tầm chạy vào lều của Vệ Đông.

Kha Tầm dõi theo thân ảnh của Hắc Thi Thiên, thấy nó trước tiên rẽ sang lều của Tần Tứ.

Bố Cảnh từ trong lều của mình lao ra, cách nó vài bước vọt vào lều của Tần Tứ.

Hắc Thi Thiên dừng bước, xoay lại đi đến lều của Sa Liễu.

Cùng đội với Sa Liễu là Mục Dịch Nhiên lúc này vẫn đang trong lều của Vệ Đông, thời gian quá gấp, hắn còn chưa kịp ghi nhớ hoa văn trên đỉnh lều.

Kha Tầm lao khỏi lều trại của mình chạy sang lều của Sa Liễu. Cậu cũng không lên tiếng báo với Mục Dịch Nhiên, bởi vì không biết phát ra thanh âm liệu có làm cho Hắc Thi Thiên chú ý hay không.

Điều khiến Kha Tầm cảm thấy âm thầm vui sướng, chính là Mục Dịch Nhiên với cậu như có một sự ăn ý ngầm—— đối phương vẫn tiếp tục ở lại lều của Vệ Đông ghi nhớ hoa văn trên đỉnh.

Kha Tầm nghĩ, nếu Mục Dịch Nhiên đã nhớ hoa văn trong lều của mình, vậy cậu cũng không cần phải trở về, trước cứ ở lại lều Sa Liễu, xem biến hóa tiếp theo thế nào mà hành động.

Lúc này cả bốn lều trại đều có đủ một tổ hai người, toàn bộ lều đều phù hợp quy định nhân số của đêm nay, Hắc Thi Thiên lại lần nữa dừng bước, xoay người bước về phía lều trại của hai mẹ con chị Cảnh.

Ba Cảnh lao khỏi lều Tần Tứ chạy trở về lều của mình, Mục Dịch Nhiên bên này cũng rời khỏi lều Vệ Đông đi sang lều Tần Tứ.

Hắc Thi Thiên xoay người, đi đến lều của ba Cảnh, Kha Tầm lại lần nữa đảm nhiệm vai trò cứu hỏa, cậu lao ra khỏi lều Sa Liễu chạy vào lều của ba Cảnh.

Một hồi chạy đua cùng tử thần kinh tâm động phách cực độ khẩn trương cùng sợ hãi im lặng mở màn giữa bóng tối tịch lặng đen như mực, liên tiếp có một, hai, thậm chí là ba bóng người đồng thời qua lại giữa bảy cái lều trại, không ai lên tiếng nói chuyện, cũng không ai lặng im đứng nhìn, ai nấy đều hai mắt chăm chăm tâp trung nhìn vào nơi mà mình phải đến, liều mạng dùng hết sức lực toàn thân xông tới, thệ phải được ăn cả ngã về không...

Nhưng kỳ thật mọi người trong lòng ngày càng khẩn trương, không ai xác định "trùm cuối" Hắc Thi Thiên kia sẽ ở lúc nào đột ngột phát cuồng, thời gian từng giây từng phút trôi qua, cũng đồng nghĩa với việc ngày càng tiếp cận khoảnh khắc nó hóa cuồng.

Bọn họ đều đặt hi vọng lên người Mục Dịch Nhiên.

Mục Dịch Nhiên đã vào hết cả năm lều trại, nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Hắn còn phải đem bảy hình dạng hoa văn trong đầu mình phân chia sắp xếp thứ tự, sau đó hợp lại thành hình dạng hoàn chỉnh.

Nói miệng thì dễ dàng, nhưng mọi chuyện lại chỉ có thể diễn ra trong đầu, kia là việc cực kỳ khó khăn, khoan nói đến chuyện hoa văn của cả bảy đỉnh lều vô cùng rắc rối phức tạp lại khó nhớ, chỉ mỗi việc nhớ riêng từng cái hoa văn không nhầm lẫn với cái khác thôi đã gần như là nhiệm vụ bất khả thi rồi, thế mà còn phải ở trong đầu mô phỏng ra cảnh tượng như đang chơi trò ghép hình, sau đó lần lượt ghép bảy cái hoa văn này lại với nhau, việc này không chỉ khảo nghiệm mỗi trí nhớ mà thôi.

Ngay khi Mục Dịch Nhiên tiến hành việc ghép hình hết sức khó khăn trong đầu mình thì, thần kinh của những người còn lại cũng đã căng đến cực hạn, ai nấy đều hồi hộp tim đập như vỡ trống. Mà giữa lúc này, bọn họ còn phải tiếpt ục duy trì một lều trại chỉ có một người để kềm chân Hắc Thi Thiên, thế cho nên vẫn phải chạy qua chạy lại không ngừng nghỉ.

Cả tinh thần cùng thể xác đều phải chịu áp lực đến mức quá tải, khiến cho cơ thể mỏi mệt cực kỳ nhanh chóng, bởi vậy ngoại trừ Mục Dịch Nhiên cùng Kha Tầm ra, những người còn lại thể lực nhanh chóng suy yếu, kéo theo tốc độ chạy cũng ngày càng chậm.

Ba Cảnh bởi vì lớn tuổi nên trước hết kiệt sức, hai chân bủn rủn, cả người lảo đảo té nhào trên đường qua lại giữa hai lều trại, đầu gối vừa lúc đập vào cục đá sắc nhọn dưới đất, khiến hắn đau đến mức trong lúc nhất thời không cách nào bò dậy.

Hắc Thi Thiên chỉ hai bước đã đến gần chỗ hắn, tám cái cánh tay giận dữ bung ra tựa như một tấm lưới lớn lồng lộng che trời ụp xuống.

Kha Tầm nháy mắt xông ra ngoài, ngay khoảnh khắc bàn tay khổng lồ của Hắc Thi Thiên bắt lấy ba Cảnh, vươn một tay đẩy hắn ra ngoài, nhưng bàn tay khổng lồ kia lại không hề tạm dừng, nó nhanh chóng khép lại, cũng mang theo Kha Tầm đang nằm dưới lòng bàn tay của nó xách lên.

"Kha Tầm!"

Kha Tầm nghe thấy có ai đó cấp thiết hô lên một tiếng.

Là giọng của một nam nhân.

Không phải Vệ Đông, trước giờ Vệ Đông vẫn luôn gọi cậu là Kha Nhi.

Cũng chẳng phải Tần Tứ hay ba Cảnh, bọn họ vẫn luôn gọi cậu là Tiểu Kha, hoặc là Kha tiểu ca.

Kha Tầm bị bàn tay to lớn của nó từ dưới mặt đất xách bổng lên giữa không trung, tầm mắt nhoáng một cái bị ép biến đổi, nhưng cậu vẫn cố hết sức quay đầu lại, dõi mắt tìm kiếm người nam nhân vừa gọi tên cậu.

"Tạm biệt na." Kha Tầm khẽ cong hai mắt nhìn hắn cười, sau đó phất phất tay.

Chết, cũng phải chết trong ngạo nghễ.

Kha Tầm quay đầu lại, ngửa mặt nhìn về cái đầu khổng lồ trên đỉnh đầu mình.

Hắc Thi Thiên tám cánh tay, làn da đen như mực, hai con mắt cực to trợn lồi như muốn lọt ra ngoài vành mắt, tròng mắt đỏ như máu, đồng tử màu chàm, hai cái lỗ mũi bẹp lại to phun ra hơi thở nặng nề kéo dài, cái miệng màu đỏ son nứt dài tới mang tai, bốn cái răng nanh vừa lớn vừa nhọn từ trong miệng xỉa ra ngoài, khoang miệng đỏ tươi há to, nhìn như đang ngậm một biển máu mênh mông rộng lớn.

Cuối cùng cũng đến thời khắc này, Kha Tầm ngược lại không cảm thấy sợ hãi, cả người đều nhẹ nhõm, cậu thậm chí còn giơ tay vẫy vẫy chào nó, sau đó mỉm cười chào hỏi "Thứ cho tại hạ nói thẳng, các hạ thiệt cmn xấu như tró."

Có lẽ từ trước đến giờ, vị "các hạ" này chưa từng thấy lại có nhân tế không hề sợ hãi cũng không hoảng loạng thét chói tai, cho nên nó không lập tức ra tay "hưởng dụng" Kha Tầm, mà là dùng đôi mắt lồi của nó chăm chăm nhìn thẳng vào Kha Tầm.

Kha Tầm bị nó xách đến trước mặt, không thể không đối diện với nó, thấy được gương mặt xấu xí đen thui của nó có cái gì đó loáng thoáng muốn hiện ra.

Là cái gì?

Kha Tầm mở to hai mắt chăm chú nhìn xem, bên tai là tiếng nói cực nhanh mà trầm thấp của Mục Dịch Nhiên từ dưới đất vẳng lên, lần lượt hô mệnh lệnh "Lều số bốn dời sang bên trái lều số một, lều số ba dời sang phía đông lều số một, lều số năm dời sang phía tây lều số bốn..."

Gương mặt Hắc Thi Thiên đang biến hóa, trên cái mặt đen ngòm của nó mơ hồ hiện ra đôi long mi cong như ánh trăng lưỡi liềm, bên dưới là đôi mắt hẹp dài tản ra vẻ hiền hậu hân hoan.

Là thiện tướng Hắc Thi Thiên!

Thiện tượng sắp sửa hiện hình.

Nhưng dường như sức mạnh của nó vẫn chưa đủ, gương mặt trước mắt vẫn là vẻ nộ tướng Hắc Thi Thiên, thiện tướng tựa như mầm chồi non, nỗ lực không ngừng cố gắng chớp động cùng toát lên, như muốn phá tan lớp màng thịt bên ngoài để vươn mình xuất hiện.

Nộ tướng Hắc Thi Thiên rốt cuộc nổi giận, tám cánh tay của nó nháy mắt vung ra vặn vẹo múa máy, túm nắm giữa không trung, giống như muốn bóp nát mọi thứ dám đối chọi với nó trong thế gian này, hai ngón tay nắm lấy Kha Tầm, há to cái mồm rộng đỏ như máu của nó, sau đó xách Kha Tầm thả vào miệng!

Nó muốn nuốt sống Kha Tầm!

Kha Tầm hét to một tiếng đờ mờ—— cậu thà là bị phân thây trong nháy mắt, chứ không muốn ở trong bụng con quái vật này luân hồi một vòng, cuối cùng trở thành một đống thần shit. Kha Tầm vội với tay cố hết sức ôm chặt lấy răng nanh bên miệng của nó, gì thì gì nhất định không chịu chui vào miệng nó!

Hắc Thi Thiên vươn cái lưỡi dài nhũn đỏ ra khỏi miệng, đầu lưỡi vói ra, nhẹ nhàng đảo một cái đã đẩy Kha Tầm từ trên răng nanh rớt xuống, ngay lúc nó đang chuẩn bị cuốn lấy người Kha Tầm vào miệng, đột nhiên nghe thấy bên dưới vang lên một tiếng quát to của Mục Dịch Nhiên "Lật lên!"

Tầm nhìn đen đỏ trước mắt Kha Tầm trong nháy mắt bị lấn át bởi ánh hào quang bùng nổ, hào quang thực sự rất chói, cậu buộc lòng phải nhắm chặt cả hai mắt. Dẫu thế, mi mắt cũng không ngăn được ánh vọng rực rỡ của hào quang kia, bên tai văng vẳng ầm ầm, tựa như tiếng trầm ngâm vọng lại từ trời cao, nghe vào chỉ cảm giác trang nghiêm thánh khiết, lại giống như một khúc nhạc trời, khoang mũi bỗng bị nhồi đầy hương thơm của hoa cỏ cùng hương liệu, làm cho người ta cả thân thể lẫn tâm hồn đều thư thái, lỗ chân lông cũng như muốn nở bung ra.

Ngay giữa tiếng nhạc thánh, hương hoa thơm cùng ánh vàng rực rỡ, Kha Tầm thử mở ra hai mắt.

Đập vào tầm mắt là hai phiến môi to lớn nhưng mềm mại lại xinh đẹp, có cái gì đó nhẹ nhàng nhấc bổng cậu ra khỏi hai phiến môi ấy, theo tầm nhìn thay đổi, Kha Tầm thấy được vẻ mặt nộ tướng xấu xí đen thui của Hắc Thi Thiên đã biến mất tăm, đứng trước mặt cậu lúc này là thiện tướng Hắc Thi Thiên dáng vẻ trang nghiêm bảo tướng, nét mặt hiền hậu từ bi, làn da tựa như bạch ngọc, ngũ quan mềm mại ôn hòa, dẫu cho trong ánh mắt vẫn là không nhìn ra có chút sinh khí nào, nhưng lại có thể khiến lòng người yên bình.

Thiện tướng Hắc Thi Thiên nhấc bổng Kha Tầm, cổ tay nhẹ nhàng di chuyển, mặt Kha Tầm cũng đồng thời đối diện với mặt đất, thấy được bảy cái lều trại đã bị lật ngược, nhìn như bảy cái bát lòng cạn, hoa văn dưới đáy bát hợp lại cùng nhau thành một bức tranh hoàn chỉnh.

Tranh vẽ chỉ vỏn vẹn hai vệt từ hoa cỏ cùng máu thịt tạo thành một chuỗi chữ viết Cam Hùng, Kha Tầm đoán chuỗi chữ viết này có lẽ chính là chữ ký tên của tác giả Cừu Kiện.

Mục Dịch Nhiên nói, sọ đầu lâu được cho là chứa đựng toàn bộ sinh mệnh cùng linh hồn của một con người.

Cừu Kiện, vị tín đồ cuồng nhiệt của Sa Đà Giáo đã đem toàn bộ linh hồn cùng sinh mệnh của mình, dùng hình thái chữ ký để khắc vào bát cúng dâng lên thần linh, lấy bản thân làm tế phẩm, kiền thành hiến cho tín ngưỡng của chính mình.

Còn về hắn thờ phụng là Thanh Giáo xem tà như thần, hay là chính giáo Sa Đà Giáo lấy chính làm thần, có lẽ là còn phải xem là nhân giả kiến nhân, hay là trí giả kiến trí. (*)

Giữa ánh hào quang vàng chói lóa khắp trời đất, chợt xuất hiện một cái khung ảnh mờ mờ ảo ảo nằm ở phía trên chữ ký, mọi người lần lượt nối đuôi nhau rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Mục Dịch Nhiên đứng ở cạnh khung ảnh, ngửa đầu nhìn Kha Tầm.

Kha Tầm cảm giác hai ngón tay đang nhíu lấy thân thể mình khẽ buông ra, cả người lập tức từ giữa không trung rơi xuống, trong đầu nghĩ thầm nói không chừng lát nữa sẽ được nam thần tặng cho một phát "bế công túa" ôm vào lòng, nào ngờ lại thấy Mục Dịch Nhiên vẻ mặt lạnh tanh né người qua một bên tránh khỏi vị trí mà cậu sắp sửa đáp xuống...

***

Từ trong tranh trở lại phòng triển lãm số ba, tất cả mọi người đều ngồi la liệt dưới đất, im lặng thật lâu không ai lên tiếng.

Kha Tầm xoa xoa xương cốt xém chút té gẫy, quay đầu nhìn về tường tranh đang treo bức vẽ 《 Tín Ngưỡng 》.

Kia là bức vẽ tượng thần tôn giáo theo kiểu điển hình, chiếm cứ toàn bộ bức vẽ là một bức tượng thiện tướng Hắc Thi Thiên, xung quanh tượng thần lượn lờ hoa cỏ, áng mây, tơ lụa cùng vô số châu báo rực rỡ, mà trong tay thần tượng đang cầm, là một bức tranh da người.

Trên tranh da người lại vẽ một pho tượng nộ tướng Hắc Thi Thiên, đầu đội mão xương khô, cổ đeo vòng đầu người, trên thân khoác áo choàng da người, một tay nâng bát đầu lâu, bên trong đựng não tươi, một tay cầm kim cương chử làm bằng cốt người, cổ tay đeo vòng cốt người, trước mặt bày đầy các loại vật phẩm cung phụng chế từ máu thịt người, chia ra đặt trong sáu cái bát cúng làm từ đầu lâu.

Kha Tầm kỹ càng quan sát hồi lâu, phát hiện cái vòng đầu người có một cái đầu là Đàm Tranh. Tấm da người làm áo choàng có lẽ là của Mã Chấn Hoa. Còn về các vật phẩm làm từ não người thịt người cùng xương cốt, có lẽ là từ Chu Bân và Lý Tử Linh...

"Đang nghĩ cái gì?" Mục Dịch Nhiên đứng bên cạnh, khép rũ mi mắt, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cậu.

"Chẳng trách lúc ở trong tranh tôi vẫn cứ luôn cảm thấy áp lực lại chật chội vô cùng," Kha Tầm chỉ vào tranh "Hóa ra đây là một bức tranh trong tranh, thế giới mà chúng ta đi vào, kỳ thật là bức tranh da người trong tay thiện tướng Hắc Thi Thiên."

"Cái đệt mợ... Hóa ra chúng ta vẫn luôn ở trong da người ăn uống ngủ ị sao?" Vệ Đông kinh hãi, sau đó quay đầu "Oẹ——"

Trước khi rời khỏi phòng triển lãm số ba, Tần Tứ lần lượt căn dặn Sa Liễu cùng ba người nhà họ Cảnh các vấn đề cần chú ý, tỷ như không thể nói cho người khác biết về chuyện ở thế giới trong tranh, cùng nhất định phải tuân theo thời gian địa điểm quy định trên vé vào cửa nằm trong túi đúng giờ tiến vào với bức tranh kế tiếp vân vân...

Sa Liễu mặt mày tái nhợt bước đi loạng choạng rời khỏi, ba người nhà họ Cảnh vẫn lưu lại, Tần Tứ bảo sẽ giới thiệu bác sĩ giúp con trai của họ khơi thông tâm lý.

Kha Tầm, Vệ Đông cùng Mục Dịch Nhiên gọi xe đi trước, Kha Tầm vừa nghiêng đầu tính hỏi Mục Dịch Nhiên là đi kiếm khách sạn hay đáp máy bay trở về luôn, đã thấy đối phương mê mang ngủ thiếp đi.

"Vất vả rồi." Kha Tầm mỉm cười, khẽ giọng nói.

__________

Chú thích

(*) Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí (仁者见仁,智者见智) : Người nhân hậu thì thấy nhân hậu, còn kẻ trí tuệ thì thấy đó là trí. Ý là tùy người nọ ra sao mà thấy sự việc như vậy.

Continue Reading

You'll Also Like

197K 17.6K 183
Tên khác: Thiên tuyển nhà tiên tri Hán Việt: Thiên tuyển dự ngôn gia Tác giả: Mộc Xích Tố Số lượng: 212 chương Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đạ...
109K 4.1K 27
Tên truyện: Dương Thư Mị Ảnh 扬书魅影 Tác giả: Nam Phong Ca 南风歌 (Hà Triệt) Tình trạng: Chính văn kết thúc + 12 phiên ngoại Thể loại: Giang hồ, nhất thụ n...
825K 88.1K 183
"Chúng ta chỉ có một đường khả năng này thôi. Trong cửu tử tìm kiếm nhất sinh, trong Sơn Hải tìm ra chân tướng, trong vũ trụ hồng hoang, tìm thấy lẫn...
439K 42.2K 87
Hán Việt: Tra công bạch nguyệt quang thuyết yếu hòa ngã sao cp Tác giả: Chiết Phương Editor: Mio Tình trạng bản gốc: Hoàn thành Tình trạng bản edit:...