Chương 64

5.2K 270 19
                                    

Phục Đình ở trong phòng suốt chiều hôm ấy.

Cửa phòng luôn khép kín.

Mới đầu Tê Trì còn tưởng chàng về nhà nghỉ ngơi, vậy nhưng lại không thấy chàng nằm nghỉ.

Chàng chỉ ngồi bên nàng, tay chống trên bàn, mắt nhìn thẳng vào nàng.

Cảm giác ấy, cứ như thể đang trông chừng nàng vậy.

Nàng dần thấy lạ, trà đã pha xong, nhưng không còn lòng dạ để uống nữa, chỉ nhìn chàng từ đầu xuống chân mấy lần.

Đến lúc sắp không nén nổi muốn hỏi thì chàng đứng dậy: “Ta đi rửa mặt đã.”

Vừa nói vừa đi ra sau bình phong.

Ngày nào cũng có người hầu đưa nước tới đặt trên kệ gỗ để rửa mặt rửa tay, nhanh chóng có tiếng nước vang lên, đúng là chàng đang rửa mặt.

Tê Trì thôi nhìn, bụng nghĩ là mình thấy lạ ở chỗ nào à, vì sao chàng cứ nhìn mình chăm chú đến vậy?

Thế là giơ tay sờ má rồi lại ấn lên ngực.

Phục Đình rửa mặt xong đi ra, như thể đã gột rửa luôn sự phòng bị suốt một đêm, nhưng khi thấy Tê Trì ấn tay lên ngực thì chàng lập tức trở nên căng thẳng: “Nàng bị sao thế?”

Tê Trì bị hỏi vậy thì ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào chàng, tay dừng lại: “Thiếp có bị sao à?”

Phục Đình nghe vậy mới ý thức được là nàng không sao, lúc này mới lau gương mặt dính đầy nước, lắc đầu: “Không phải.”

Dừng lại, rồi lại nhìn nàng nói: “Nếu thấy có bất kỳ khó chịu nào thì phải nói cho ta biết.”

Tê Trì ngạc nhiên, nhìn sắc mặt nghiêm túc của chàng, không phải là câu buột miệng, tuy cảm thấy lạ nhưng vẫn gật đầu: “Được rồi.”

Trực giác mách bảo nàng chuyện này có liên quan tới bệnh sốt đuổi hoa đó, không lẽ chàng không tin chẩn đoán của đại phu sao?

Phục Đình không muốn làm như đang canh chừng phạm nhân, sợ sẽ khiến nàng khó chịu, tay siết vạt áo hai lần rồi quay người tìm bội kiếm, cầm lấy mảnh vải, bước ra xa mấy bước lau kiếm.

Nhưng khi cầm kiếm trong tay, sự tức giận đè nén khi ở quan thự lại bùng lên.

Một căn bệnh không nên xuất hiện lại cứ thế nảy sinh, lúc chàng nhận được tin mà rùng mình liên tục.

Cuối cùng chàng vẫn đặt kiếm xuống, chợt thấy sau lưng yên lặng bèn ngoái đầu nhìn.

Tê Trì nhắm mắt nghẹo cổ, nằm dựa trên giường, trông có vẻ đã ngủ.

Chàng lập tức bước tới, duỗi tay nắm lấy tay nàng, thấy mấy ngón tay nàng lạnh buốt thì sầm mặt, xoay người đi ra ngoài.

Đại phu bị một người hầu hớt hải gọi tới.

Phục Đình đứng ngoài cửa, gần như đẩy ông ta đi vào: “Vào khám kỹ đi!”

Đại phu hoảng hốt đi vào, còn chàng thu chân về, quay đầu đi đến dưới mái hiên, sầm mặt đi tới đi lui, trong lòng như có ngọn đuốc thiêu cháy tứ chi bách hài, rồi chàng nhấc chân đạp ngã chậu lan cảnh.

Dưới Mái Ngói Đơn Sơ - Thiên Như Ngọc [Hoàn]Where stories live. Discover now