Chương 47_ Quên

1.6K 336 69
                                    

"Mỗi khi trời mưa bảng xếp hạng của em thường vô hiệu..."

Fuuta sắc mặt trắng bệch như bị bệnh vô lực nằm dài trên giường, biểu tình mệt mỏi không một chút sức lực nào. Reborn đứng một bên nhàn nhạt cất giọng giải thích, ánh mắt sáng lên một tia khó lường liếc qua nhìn cái thiếu nữ đang trầm mặc ở một góc phòng. Trời đang mưa, vì thế xếp hạng của Fuuta đều sai bét. Mọi người trong phòng nghe thấy điều này sự thật liền không khỏi vui mừng cùng thở phào nhẹ nhõm, riêng chỉ có cái thiếu nữ ấy, từ đầu đến cuối chỉ trầm mặc im lặng, tóc mái dài che khuất khuôn mặt không thấy rõ biểu cảm.

Nếu nói là bảng xếp hạng đã tính sai rồi, vậy thì Sora... không phải là người cô yêu thích nhất sao?

A, điều đó là tất nhiên mà, bởi vì Sora đối với cô chỉ là một người bạn thôi, một người bạn rất quý giá.

Không phải loại tình cảm yêu đương đó, không phải...

【Tớ thích cậu Yoru...】

Làm sao có thể chứ-

"Tại sao lại làm khuôn mặt đó?"

Yoru hơi giật mình ngước mắt nhìn lên, Reborn từ khi nào đã đứng trước mặt, đôi mắt đen sâu thẳm như muốn nhìn thấu cả tâm can của cô. Yoru không hiểu tại sao bản thân lại trở nên run rẩy, tay chân có chút nhộn nhạo không yên, cô gượng gạo cười:

"Khuôn mặt gì?"

Reborn nhíu mày, hai tay đút túi, đối với khuôn mặt vặn vẹo của Yoru liền chẳng có chút hứng thú nào, hắn lạnh nhạt nói:

"Là một cái biểu tình không cam lòng, hoài nghi và phi thường đau khổ..."

"Ha, cậu nhìn lầm..."

Yoru bật cười, cúi thấp đầu, tóc mái dài rũ xuống, vô tình phủ lên đôi đồng tử màu đỏ một màu ưu phiền tĩnh mịch. Tim cô đau quá, tại sao lại cảm thấy khó thở như thế này? Chỉ vì biết Sora không phải là người cô thích nhất sao? Chỉ là không phải người trong lòng... xếp thứ nhất? Cậu ấy... không phải người cô yêu thương nhất, cũng không phải quan tâm nhất?

"Vậy thì là ai...?"

Yoru kinh hãi che lấy khuôn miệng đang mở to của mình, biểu tình như vừa rơi xuống vực sâu không thấy đáy. Tựa hồ như đã nhận ra một sự thật khủng khiếp, cô bàng hoàng ôm lấy đầu, sắc đỏ trong đồng tử trở nên nồng đậm như muốn tràn ra ngoài. Từ trước đến nay, trong tâm không phải chỉ có mỗi Sora thôi sao? Tất cả suy nghĩ hay cảm xúc đều không phải luôn hướng về cậu ấy hay sao? Như vậy, tại sao bây giờ lại phát sinh cái loại sự tình này? Nếu Sora trong lòng cô không phải thứ nhất, vậy thì đó là ai? Là ai-

"Hiiragi-san, cậu sao thế? Cảm thấy không khỏe ở đâu sao?"

Thanh âm thập phần ôn nhu cùng quan tâm tràn vào hai bên màng nhĩ, trong tích tắc thổi tắt đi sự bàng hoàng cùng giận dữ cuộn trào trong lồng ngực. Yoru mở to mắt lên nhìn, khuôn mặt gần như vỡ tan dưới đôi mắt màu chocolate ấm áp ngọt ngào ấy. Quên mất rồi, khuôn mặt của Sora biến mất rồi, chỉ còn lại gương mặt dịu dàng của thiếu niên ấy.

"Không thể nào..."

Yoru loạng choạng đứng dậy, không thể chỉ vì hai người giống nhau mà cô lại lấy hắn làm vật thế thân được. Không thể thay thế được, Sora là đặc biệt duy nhất trên đời, vĩnh viễn không thể thay thế được. Nhưng mà tại sao? Tại sao đến cả khuôn mặt tươi cười của Sora cũng trở nên mơ hồ đến như vậy?

[KHR] [Tái Bản] LIFENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ