Chương 100 - Kết cục (Hoàn)

6K 140 9
                                    

Ngày Vũ Trung đi, Tề Thấm Khải còn tự mình tiễn cô đến tận cửa.

Hành lý đều sắp xếp gọn, Diệp Vũ Trung đi về phía Tề Thấm Khải nói lời từ biệt.

"Nếu như tay tôi lành thì vào lúc này tôi nhất định sẽ ôm em một cái. Chỉ tiếc..." Tề Thấm Khải nhún nhún vai, biểu cảm bất đắc dĩ.

Diệp Vũ Trung chủ động ôm lấy nàng, nói: "Cũng như nhau cả mà."

"Chăm sóc bản thân thật tốt, lúc trở lại, phải thật vui vẻ." Tề Thấm Khải vuốt mặt nàng, "Nghe rõ chưa?"

Tề Thấm Khải dịu dàng như vậy, khiến Diệp Vũ Trung càng lúc càng không nỡ đi, cô gật đầu, "Vết thương của chị cũng phải chăm sóc kỹ lưỡng, không thể dung túng con mèo kia quấy rối thân thể chị."

Tề Thấm Khải cười cợt, "Một con mèo thôi mà, tôi có thể ứng phó."

"Em đi đây..."

Tề Thấm Khải gật gù, nhưng ngay lúc Vũ Trung muốn mở cửa xe, Tề Thấm Khải gọi cô lại, "Vũ Trung!"

Diệp Vũ Trung quay đầu lại, chờ nàng nói tiếp.

Tề Thấm Khải cau mày, lòng chua xót hơn bất kỳ người nào, "Đừng để tôi chờ lâu quá, có được không?" Lời của nàng mang theo sự cẩu khẩn khiến người nghe phải đau lòng, đặc biệt là giống như cơn mưa đầu mùa này, tinh tế dầy đặc, tuy rằng không lớn quá nhưng lại thấm đến tận lòng Vũ Trung.

Vũ Trung gật gù, cô sẽ quay về.

Trời mưa mỗi lúc một lớn, Thư Kiệt thay Tề Thấm Khải che dù.

Sau khi Diệp Vũ Trung đã đi được một lúc, Tề Thấm Khải vẫn xuất thần nhìn theo phương hướng cô rời đi.

"Đại tiểu thư, đi vào thôi! Bên ngoài lạnh, coi chừng bị cảm." Thư Kiệt nói.

Tề Thấm Khải lúc này mới thu tầm mắt lại, nặng nề thở phào nhẹ nhõm, "Chu Vy có khỏe không?"

"Hả?" Thư Kiệt hiển nhiên không nghĩ tới Tề Thấm Khải sẽ hỏi anh chuyện như vậy, nhất thời nói không ra lời.

"Tôi đang hỏi anh đó!" Tề Thấm Khải đưa mắt nhìn về phía Thư Kiệt, "Ở trước mặt tôi đừng hòng nói xạo, những ngày qua anh lén lút chạy đi đâu đừng tưởng tôi không biết."

Mặt Thư Kiệt đỏ ửng, nguyên lai anh sớm đã bị phát hiện. Anh mất tự nhiên nhăn mặt, lắp ba lắp bắp nói: "Còn...vẫn còn khỏe...tôi chỉ mang mấy thứ trả lại cho cô ta thôi..." Nhắc tới chuyện này, Thư Kiệt sờ sờ ngực, vẫn còn đau a...

Anh vốn có lòng tốt mang những cái áo lót kia trả lại cho Chu Vy, hy vọng thái độ của cô sẽ tốt với hắn hơn một chút, kết quả nhân gia lại không chút lưu tình tung một cước thẳng vào ngực anh. May mà Chu Vy bị thương, nếu không khó tránh khỏi việc anh bị cô đạp chết dưới chân.

"Thương thế của cô ấy cũng đang dần khang phục, chỉ là việc Thôi Tuyết Cảnh mất tích đối với cô ấy mà nói là một đả kích quá lớn, tâm tình trở nên rất bất ổn." Thư Kiệt nhớ tới dáng vẻ Chu Vy trầm mặc không nói gì, tâm tình cũng trầm mặc theo, anh dĩ nhiên vì cô mà lo lắng.

[BHTT][EDIT-Hoàn] Càng Chơi Càng Lớn - Trúc Tự Thủy CátWhere stories live. Discover now