Chương XI: Luận tội (3)

9 5 5
                                    

Lan yêu cầu Khoa rời khỏi giường để cô bạn lấy số đo cơ thể. Việc này không dễ như Lan tưởng bởi cơ thể Khoa vốn đã cao lớn. Cô bạn phải bắt Khoa nằm xuống và dang rộng hai tay, duỗi thẳng hai chân mới đo được chiều dài tay, vai, lưng, chân và cổ. Đến số đo ba vòng thì Khoa phải đứng thẳng dậy. Lan đứng đối diện cậu, từ từ vòng một đầu sợi cỏ dài làm thước qua sau lưng cậu. Vòng ôm của Lan khá ngắn nên cô bạn phải áp sát Khoa mới lấy được số đo. Khoa nín thở, đứng im khi Lan làm việc. Đúng lúc đó thì Cà tím bước vào. Cậu ta vốn chỉ định đến nhắc Khoa quay trở lại hang động bí mật nhưng không ngờ lại gặp cả Lan ở đây.

“Ê hê, tình cảm tiến triển nhanh nhỉ?” Cà tím cười, khuôn mặt làm vẻ giễu cợt.

“Không!”

Lan giật mình nói lớn. Cô bạn vội vàng buông Khoa ra, đẩy cậu ngã về phía sau. Khoa mất thăng bằng vì bất ngờ. Toàn bộ cơ thể cậu đổ xuống chiếc giường lộng lẫy. Nệm bông, gối, chăn bung lên tứ tung.

“Thôi chết, tôi làm phiền hai cậu rồi. Xin lỗi, xin lỗi”. Cà tím cười đùa, trưng ra bộ dạng hối lỗi kệch cỡm. 

Lan sôi máu, nhăn nhó lao về phía cậu ta. Họ đuổi nhau vòng quanh làm lộn xộn thêm cả căn phòng mà Khoa đã mất công trang trí.

"Hầyyyyyy!" Khoa nằm im thở dài

Sau khi tóm được, Lan đập cho Cà tím một trận rồi cô bạn giao luôn cho cậu ta nhiệm vụ lấy nốt những số đo còn thiếu của Khoa. 

Lúc Cà tím đo xong thì mặt trời cũng lặn hết. Bộ ba lại trốn ngay đến chỗ In ca. Lan không quên mang theo trái cây dùng cho bữa tối. Tới nơi, họ thấy In ca vẫn đang ung dung nằm gác chân ngắm bầu trời sao qua miệng hang trên cao. 

“Chào Thầy, dậy ăn tối thôi ạ”. Cà tím mở lời đầu tiên.

In ca từ từ ngồi dậy, vươn vai chào, rồi cùng ba bạn trẻ ăn tối. Sợi roi bện từ cây oải hương trong tay ông ta thu dần lại, lôi Ai ha từ trong vách đá ra ngoài. Cậu ta không nhấc nổi chân, cả cơ thể bị lôi đi trên nền cát. Nhưng bằng chút sức lực yếu ớt, Ai ha bất ngờ cắn vào tấm vải chùm đầu rồi lột nó xuống. Ngước cổ lên, hướng ánh mắt ra xa, cậu ta chỉ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Lan, còn với Khoa và Cà tím thì không một chút thái độ. 

Đã biết được những kẻ bắt mình, Ai ha lại gục đầu xuống, vẻ mặt trở về với hình dạng méo mó, tràn trề mệt mỏi pha chút kinh hãi. Nhận thức và sự tập trung của cậu ta đã bị giảm sút đi nhiều. Linh hồn Ai ha hiện như ngọn lửa trước gió, phập phùng, lúc mờ lúc tỏ. Mỗi khi Ai ha chuẩn bị gục xuống thì nhánh cây oải hương lại đánh vào cơ thể khiến cậu ta không thể nhắm mắt. Trong cơn đói khát và bị kiệt sức, Ai ha gắng gượng dõi theo túi hoa quả của Lan. 

Khoa không thể tưởng tượng được rằng bộ dạng đáng thương đó lại là của Ai ha, một kẻ không biết sợ điều gì. Vậy mà In ca vẫn chưa bắt đầu cuộc tra khảo. Ông ta chọn lấy một loại quả, đem đến trước mặt Ai ha, đưa cho cậu ta cắn một miếng nhỏ rồi thu ngay về. Ai ha chỉ biết vùng lên yếu ớt để đòi lại thức ăn. 

“Ngươi muốn ăn thì phải trả lời, rõ chưa?” – In ca. 

“Vâng… vâng.” – Ai ha lắp bắp.

Ánh dương dưới tán cây ngân hạnhOù les histoires vivent. Découvrez maintenant