Chương 7 - Túi tiền

Start from the beginning
                                    

Tía Tô đem lò sưởi nhét vào trong tay nàng, lại kéo thảm quấn quanh nàng thật chặt: "Nếu công chúa không đưa tay đón bông tuyết nữa, thì tất nhiên nô tì sẽ không nói. Hôm nay trời lạnh như vậy, buổi chiều cứ để nô tì đưa hộp thức ăn đến võ trường, công chúa đừng ra cửa nhé?"

Hai tay Chử Thanh Huy ôm lò sưởi, cảm nhận được một luồng hơi ấm truyền từ lòng bàn tay vào người, thoải mái thở dài một tiếng, nàng nheo hai mắt lại, rụt người vào thảm như một con mèo nhỏ lười biếng.

Nàng lắc đầu, nói: "Ta và ngươi cùng đi."

Mẫu hậu muốn nàng tìm một Phò mã, nàng còn phải tiếp tục quan sát thêm.

Tía Tô thấy nàng ý nàng đã quyết nên cũng không khuyên nhủ thêm, chỉ khoác áo dày thêm cho nàng.  

Nếu Đế Hậu đã chuẩn bị tuyển phò mã cho công chúa, thì khi triệu kiến các mệnh phụ, Hoàng Hậu cũng thản nhiên để lộ ra vài câu.

Vì thế mà rất nhanh sau đó, đám vương công sĩ tộc (*) nhà quan lại trong kinh thành đều biết được tin tức này. Gia tộc nào có nam nhi vừa độ tuổi cũng đều nổi lên tâm tư.

(*) Sĩ tộc: Dòng dõi học hành làm quan.

------

Mấy ngày nay, mỗi ngày Chử Thanh Huy đều đưa hộp thức ăn đến Hàm Chương điện.

Vì tuyết rơi nên nơi giảng bài của võ khóa dời từ bên ngoài vào trong nhà, lúc bọn họ đi học thì nàng chờ ở Noãn các, thường thường nhìn qua kẽ hở giữa các hoa văn khắc trên cửa sổ mà đánh giá đám người giữa sân.

Ban đầu, đám người Cố Hành Vân còn kỳ quái hành vi này của nàng, sau lại từ chỗ trưởng bối mà biết được ý định của bệ hạ và nương nương, lúc này mới hiểu ra.

Trong lúc nhất thời, mấy người trong lòng vừa mừng vừa lo, nhưng đều cố ý hay vô tình, từng người trong bọn họ đều âm thầm muốn phân cao thấp, ở trước mặt Chử Thanh Huy, biểu hiện cũng chủ động hơi vài phần.  

Sau mười ngày quan sát, Chử Thanh Huy chưa bao giờ nói điều gì với người ta. Tuy rằng Hoàng Hậu tò mò về suy nghĩ của nàng, nhưng nếu trước đó bà đã nói không vội, thì hiện tại cũng sẽ không thúc giục nàng. Ngược lại Thái tử có chút không kiềm chế.

Buổi tối cùng ngày, hai người cùng nhau đi ra từ Tê Phượng Cung, Thái tử nhịn không được hỏi: "Noãn Noãn, về chuyện tuyển phò mã, muội có ý tưởng gì không?"

Chử Thanh Huy lắc lắc đầu, hỏi lại hắn: "Ca ca cảm thấy sao?"

Thái tử trầm mặc một chút, thật lòng mà nói, tuy rằng hắn khó chịu vì có người sẽ tới giành muội muội với hắn, nhưng nếu Noãn Noãn buộc phải gả cho người ta, thì quả thật vài tên thư đồng của hắn ưu tú hơn rất nhiều so với những công tử khác trong kinh thành. Mặc kệ là gia thế, nhân phẩm, hay là tài học, bọn họ đều xuất sắc hơn đám bạn cùng trang lứa. 

Hắn thẳng thắn thành khẩn nói: "Cố Hành Vân, Vương Húc Đông và Tạ Khải, bọn họ nổi bật hơn những người khác."

Chử Thanh Huy có hơi mơ hồ, tuy mấy ngày nay nàng nói là muốn quan sát, nhưng chính nàng cũng không rõ lắm rốt cuộc phải quan sát về phương diện nào. Nếu nhìn từ sở thích ăn uống, nàng và Cố Hành Vân cũng khá giống nhau. Nếu muốn xem tính cách, Vương Húc Đông hài hước, Cố Hành Vân văn nhã, Tạ Khải kiệm lời. Nếu nói tướng mạo, trong ba người này thì Cố Hành Vân là anh tuấn nhất, nhưng Vương Húc Đông và Tạ Khải cũng không kém.

Nàng nhìn tới nhìn lui, chỉ phải ra một cái kết luận, tất cả mọi người đều khá tốt. Nhưng nếu hỏi nàng phải gả cho ai, muốn gả cho ai, nàng một chút ý tưởng cũng không có. 

Chử Hằng nghe được liền nhíu mày. Nếu muội muội hắn thích người nào, hoặc là đều thích cả ba người, như vậy thì còn dễ xử, chỉ cần chọn một trong ba người là được, dù sao theo như mấy hôm nay hắn quan sát, thấy ba tên nhãi kia đều mơ tưởng đến muội muội hắn. Nhưng hôm nay tựa hồ như muội muội đều không thích người nào, cái này thật làm khó người ta mà. 

Mà hắn đối tình yêu nam nữ cũng không có chút kinh nghiệm nào, nghĩ tới nghĩ lui không biết làm sao mới phải, chỉ phải tạm thời buông.

-----

Mấy ngày sau, rốt cuộc Hoàng Hậu dò hỏi Chử Thanh Huy kết quả mà mấy ngày nay nàng quan sát được.

Chử Thanh Huy đem chính những ý nghĩ của mình nói ra.  

Hoàng Hậu nhíu mày nghĩ ngợi, rất nhanh đã tìm ra được vấn đề. Noãn Noãn và mấy tên thiếu niên kia đã quá quen thuộc, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, trước kia đã không thích ai, tất nhiên hiện giờ cũng sẽ không vô duyên vô cớ động tâm với bọn họ. Nói tới nói lui, vẫn là thiếu một cơ hội, nếu tiếp tục để cho bọn họ không nóng không lạnh ở chung như vậy, chỉ sợ vĩnh viễn cũng sẽ không có biến hóa gì.

Bà suy nghĩ, vuốt ve đầu nữ nhi, nói: "Con có muốn ra cung nhìn xem không?"

Hai mắt Chử Thanh Huy liền sáng ngời, vội ngẩng đầu hỏi: "Mẫu hậu cho phép con ra cung?"

Đã lớn như vậy rồi, ngoài trừ dịp mỗi năm đi hành cung tránh nóng ra, thì cơ hội nàng ra cung có thể đếm được trên đầu ngón tay. Trong đó có một hai lần là nàng giả thành người hầu lén đi theo Thái Tử ra ngoài, đáng tiếc mới ra đến cửa cung, đã bị người của phụ hoàng bắt trở lại.

Hoàng hậu mỉm cười gật đầu. Bà biết ngày hưu mộc mỗi tháng, Mặc Hương lâu trong kinh thành sẽ tụ tập rất nhiều người đọc sách, ngâm thơ luận họa, so đấu tài học (*), mấy người Cố Hành Vân đã bộc lộ tài năng ở đó. Dù Thái Tử chưa ra tay, nhưng cũng thường xuyên cải trang đi vào, nghe những học tử khắp nơi luận đàm.

(*) Tài năng và học vấn.

Bà muốn để lần này Thái Tử dẫn muội muội cùng đi, để Noãn Noãn nhìn những thiếu niên đó tỏa sáng tài năng, không giống bộ dáng thận trọng giấu mình khi ở trong cung, có lẽ có thu hoạch gì đó không biết chừng.


[Edit - Hoàn] Kiều Sủng - Khai Hoa Bất Kết QuảWhere stories live. Discover now