Chương 58: Lần thứ 100 chuyển thế (2)

9.1K 112 11
                                    

Đây không phải là sự thật, điều này không có khả năng xảy ra.

Bóng lưng này quen thuộc, thật giống như mang nàng vào thời không vô tận, giống như người đó bước ra từ cảnh trong mơ, rồi nhảy lên đi tới trước mặt của nàng. Nàng không thể ức chế tâm tình của mình, giống như một luồng sóng đau nhức, đánh thẳng vào cổ họng, khóe mắt, một câu phảng phất muốn khống chế bộ ngực của mình không bị phá tan, phát tán ra. Nàng đem hết toàn lực mà dùng hai tay che miệng của mình, không cho thanh âm sắp nhảy ra khỏi miệng làm hỏng mất đi lý trí của nàng.

Người này là ai ? Là ai ?

Hắn chậm rãi xoay đầu lại, ánh mắt đạm mạc đã rơi vào trên người của nàng, hắn nói một cách lạnh lùng :

" Ta đúng hẹn đã đến ."

Trong nháy mắt đó, kinh ngạc, cuồng hĩ, tỉnh ngộ, thất vọng trăm ngàn loại cảm xúc vọt vào trong lòng nàng.

Vậy là cuối cùng, hết thảy tất cả tình cảm phức tạp chuyển hóa thành nụ cười bất đắc dĩ, mang theo vài phần lời nói chua xót:

" Là ngươi ...."

Nàng tưởng là " hắn". Nhưng cuối cùng kém chút may mắn .

Hắn thấy nàng bỗng nhiên biểu cảm bình tĩnh, thoáng nhiễm lên vài phần căm tức.

" Chính cô đã lôi kéo y phục của ta, bảo ta tới, ta tới rồi, cô lại thái độ như vậy ...."

Nàng vội vàng bày ra nụ cười đắc ý, có chút giữ chặt làn váy, cúi thân hành lễ:

" Điện hạ , đại giá quang lâm, không có từ xa từ tiếp đón ."

Andrew Rhea nhìn thấy trong hai mắt màu xanh lam của nàng mang theo mỉm cười, trong mắt hắn tràn đầy các loại khó hiểu.

Ba tháng trước, vừa mới đi nước ngoài ghé sang Ai Cập. Tại thần miếu A bố tân bố lặc, cô nữ nhân cổ quái này đột nhiên xông lên, ôm lấy mình khóc lớn không thôi, mặc cho bảo vệ lôi kéo như thế nào, thậm chí dùng vũ lực bức bách cũng vô pháp đưa nàng rời khỏi chính mình. Nàng chỉ là dùng hết toàn bộ sức lực mà khóc. Cơ hồ như muốn đem toàn bộ máu trong người đi ra. Có trời mới biết một nữ hài tử gầy yếu như vậy, tại sao lại có khí lực lớn đến như thế.

Nhưng là nàng lại không hề có ý muốn gây thương tổn chính mình. Hắn chỉ phải bất đắc dĩ đứng đấy, ra lệnh bảo vệ lui ra, mặc cho nàng đem nước mắt cùng nước mũi toàn bộ lau vào trên áo sơ mi trắng tinh của mình. Đã qua hồi lâu, nàng cuối cùng dừng khóc nức nở:

Hắn mới có chút đẩy nàng ra, không mang cảm tình nói:

" Bây giờ, ta có thể đi chưa?"

Âm thanh lạnh như băng làm cho nàng kinh ngạc ngẩng đầu, trong mắt to xẹt qua tia thất vọng, làm cho hắn thoáng tức giận một chút. Hắn trêu chọc mà nhếch lên khóe miệng :

" Như thế nào ? Nhận nhầm người sao ?"

Nàng như trước sửng sờ mà nhìn mình .

Trong lòng của hắn có một tia bực bội, không khỏi không để ý đến lễ tiết, đưa tay tách cằm của nàng ra:

" Ta như vậy lại giống một người khác sao ? Hắn vứt bỏ ngươi rồi? Không cần ngươi nữa ?"

Sủng phi của Pharaoh (Phần 2 - tập 1)Where stories live. Discover now