Chương 83: Người con của ánh sáng (2)

2K 31 1
                                    

Ngải Vi còn chưa kịp phản ứng, mọi người đã chạy lướt qua nàng, đi đến bên cạnh thiếu niên, vây quanh chật như nêm như cối. Có người ném cho hắn một con dao sắc bén, thiếu niên nhận lấy, khom người xuống đâm vào sừng trâu đực đang hôn mê. Đao pháp lưu loát, hành động nhanh chóng, không đến vài đao đã nhổ được cả gốc của đôi sừng.

Hắn giơ lên cao đôi sừng trâu, âm thanh xung quanh ủng hộ giống như thủy triều vọt tới. Nhưng cúi xuống nhìn thấy trâu đực đang co quắp đầy thống khổ trên mặt đất, máu tươi từ sừng ồ ồ chảy ra. Ngải Vi không khỏi bất nhẫn liền giương mắt lên không nhìn con trâu nữa. Đúng vào lúc này, thiếu niên có chút ngẩng đầu lên, Ngải Vi phát hiện hắn có hốc mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, khuôn mặt lặng lẽ rõ ràng, máu đen cùng mồ hôi không ngăn được vẻ tuấn tú của hắn. Không hề che giấu, hắn lộ ra một tia mỉm cười đắc ý. Cái loại tự phụ này, cái loại tuấn tú này, lại nhìn thấy con ngươi màu hổ phách, Ngải Vi thoáng liền nhận ra.

"Gomez!"

Trước khi Ngải Vi định kêu lên tên của hắn thì âm thanh xinh đẹp khác lại nhảy ra ngoài trước nàng một bước, gọi ra một cái tên Ngải Vi chưa từng nghe qua. Chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp nhanh chóng chạy đến bên cạnh thiếu niên, thân mật ôm cổ của hắn, không để ý đến máu đen cùng bùn đất trên người của hắn: "Điện...Gomez, ngươi thật sự lợi hại đấy!"

Thiếu niên khẽ cau mày, đẩy nàng ra xa một chút: "Chớ đụng lung tung."

Thiếu nữ lè lưỡi, lại có ý thay đổi tư thế mà ôm chặt hơn. Thiếu niên bất đắc dĩ một tay ôm eo của nàng, một tay giơ lên cặp sừng trâu vẫn còn dính máu tươi. Hắn đắc ý cười, khóe miệng hiện lên không ít sự khoa trương: "Đợi ta đem sừng trâu này làm lễ vật dâng cho nữ thần Haby vĩ đại, có được sự chúc phúc của Pharaoh Ao Pite."

Thiếu nữ càng cười ngọt ngào hơn, ra sức ôm chặt lấy thiếu niên. Thiếu niên khẽ vuốt cằm, không lộ vẻ gì mà hôn lên khuôn mặt tinh xảo của thiếu nữ. Người vây xem thoáng nở nụ cười, các loại âm thanh ồn ào không ác ý bỗng nhiên tràn ngập.

"Không hổ có được danh tự giống vương tử!"

"Gomez, tuổi còn trẻ, thật sự rất đáng gờm! Hãy lấy con gái ta đi."

"Không đời nào, Gomez sẽ không để ý đến đâu." Âm thanh hờn dỗi của thiếu nữ lộ ra đặc biệt chói tai tại những lời trêu chọc chúc phúc kia.

Ngải Vi mờ mịt đứng đấy, thiếu niên kia tay không đối phó với trâu đực rõ ràng là thiếu niên trong trí nhớ của nàng. Nhưng hắn như bây giờ rất lạ lẫm mà đứng trước mặt nàng, trong ngực ôm một người mà nàng không biết là ai. Đột nhiên khoảnh khắc này, nàng mới nhận ra hắn kỳ thật đã ở cách nàng rất xa. Bất kể là cậu bé nhỏ đem giày lại cho mình, hay như cậu bé cầu nguyện bên hồ thì người thiếu niên cao ngất rắn chắc trước mặt mình có lẽ là người nàng chưa từng quen.

Bởi vì hắn đứng ở nơi đó, được rất nhiều người nàng không nhận biết bao quanh, được nghe qua tên nàng chưa từng nghe đến.

Hắn đã không còn là hắn nhưng nàng thì vẫn là nàng.

Cô đơn, một mình.

Người xung quanh không biết hô cái gì đó rồi chen lấn về phía trước, nàng bị kẹp ở giữa, đẩy tới đẩy lui, dường như đứng cũng không vững. Nàng nhớ có lẽ nàng phải đứng lui ra ngoài, lui trở về nằm trên cánh đồng lúa mạch vàng óng ánh. Nhưng ai đó đã đẩy nàng ngã xuống, nàng không cách nào quay lại được, liền chật vật từ trong đám người ngã ra ngoài, té ngã trên cát nhuộm màu máu tươi của trâu đực, té ngã trước mắt thiếu nữ xinh đẹp ôm người thiếu niên.

Sủng phi của Pharaoh (Phần 2 - tập 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ