Chương153: Đại chiến

4.3K 107 4
                                    

   Chương 54 : Quyễn 3 : Đại chiến!

"Thiên Tuyệt, lần trước chàng cùng Độc Cô Kiêu tỷ võ, tình hình chiến đấu cụ thể như thế nào?"Long Thiên Tuyệt nghĩ mông lung, ngắm nhìn Song Tử Phong, thần sắc có chút phiêu dạt.

Hồi lâu, hắn mới mở miệng nói:
" Cuộc tỷ võ ngày đó, ta chỉ thắng hắn nửa chiêu - Độc Cô Kiêu ham võ thành si, chính là thiên tài tập võ, hắn kế thừa kiếm pháp nhanh nhạy của Độc Cô Lĩnh, ra kiếm vừa nhanh vừa chuẩn, hơn nữa hắn trò giỏi hơn thầy mà thắng Vu Lam, thường thắng vì ra chiêu đánh bất ngờ, làm cho không người nào có thể tiên đoán góc độ hắn ra kiếm cùng thủ pháp. Ngày đó ta thắng hắn nửa chiêu, là bởi vì ta phát hiện hắn ra kiếm có một động tác thành thói quen rất nhỏ, có thể ngay cả chính hắn cũng không nhận thấy được, mối lần hắn ra kiếm, đều có một động tác nho nhỏ quen thuộc là nhún vai. Ta chính là nhờ vào cái nhún vai rất nhỏ ấy, để phán đoán khi nào hắn ra ra chiêu. . ."

Vân Khê nhíu mày, sầu lo dưới đáy lòng càng nhiều thêm, ôm lấy cánh tay của hắn, hé miệng nói: "Bảy năm trôi qua, nếu hắn đã sửa lại cái tiểu động tác này, vậy chẳng phải là chàng không thể tiếp tục pháp phán đoán? Hoặc nếu hắn đã ý thức được thiếu sót này, cố ý lợi dụng cái tiểu động tác này để đánh lừa chàng . . . . . .Thiên Tuyệt, hay là thì đừng so nữa đi? Dù sao chuyện này cũng không bắt buộc,chúng ta không cần thiết phải mạo hiểm."

Đầu cọ cọ bả vai của hắn, hai má hồng hồng, trong lúc đó, Vân Khê bỗng nhiên không hy vọng hắn đi mạo hiểm, nhưng mà trong lòng cũng hiểu, đây là không thể nào.

Long Thiên Tuyệt cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng, ngón tay thon dài vén lấy tóc mai trên trán nàng, thanh âm thanh nhã nói: "Nàng đối với ta không có lòng tin như vậy sao?"

"Không có a! Ta chỉ là lo lắng cho chàng!"Vân Khê đụng tới vai hắn, dùng sức cọ cọ, đầu ngón tay di chuyển trên lồng ngực hắn, vẽ vòng tròn, thanh âm mềm nhũn nỉ non, "Ai mà biết khi tỷ võ, rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì? Vạn nhất chàng đột nhiên đau bụng, hoặc là đột nhiên bị mặt trời chiếu vào mắt, hay hoặc là một con chim trên không, đột nhiên hướng chàng bay tới, đụng vào người chàng- ai nha, ai biết được sẽ phát sinh chuyện gì đâu? Tóm lại ta không muốn chàng bị thương dù chỉ nửa điểm, tróc chút da cũng không được!"

Thân thể Long Thiên Tuyệt không nhịn được run run, Vân Khê giương mắt liếc về phía hắn, lúc này mới phát hiện hắn nén cười đến mức cực khổ, hé ra gương mặt tuấn tú hồng hồng. Thấy nàng trông lại, hắn rốt cục không nhịn được phun cười ra tiếng, tiếng cười lớn tùy ý truyền ra xa bên ngoài, thanh thoát mà khoan khoái.

Vân Khê chép miệng, buồn rười rượi trừng mắt nhìn hắn một cái, nàng ở chỗ này lo lắng an nguy của hắn, hắn lại còn có thể cười đến như vậy, không tim không phổi, thật sự quá mức đáng ghét!

"Khê Nhi, ngươi thật sự là thật là đáng yêu! Ta cũng kỳ vọng ngày mai có thể thấy một con chim bay đến trước mặt của ta mà ta không cảm thấy được, đến lúc đó, ta nắm nó, đưa ngươi chơi đùa, ha ha ha. . ."Hắn cười đến càng thêm tùy ý phóng đãng, kinh động hồn người.

"Long Thiên Tuyệt, chàng còn cười nữa? Cẩn thận ta lột da của chàng ra!" Vân Khê trợn trừng mắt nhìn hắn, không thể không hướng về phía hắn mà mắt bắn tên!Lão hổ không ra uy, hắn liền quên mất nhà này ai trên ai dưới à?

Thiên tài nhi tử và mẫu thân phúc hắc - FULL ( Phần 1) Waar verhalen tot leven komen. Ontdek het nu