Chương 92: Âm Hôn hồi sát 21

85 9 0
                                    

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Những nơi bụi gai kéo dài qua, tất cả cây cối đều khô héo.

Ngoài ra, mặc dù tạm thời cầu đá vẫn không sập, nhưng những phiến đá trên mặt cầu đều đã bị lật tung ra, thi thể của Phương Tú Vân chắc chắn đã lộ ra ngoài.

Hiện tại, cây cầu đá đã bị bụi gai che phủ, bụi gai lại phát triển lớn dần tiến vào bên trong thôn.

Sự thay đổi này khiến cho người dân ở thôn Thạch Kiều cảm thấy vô cùng lo lắng.

Thậm chí, bọn họ còn cho rằng, những tai họa đã xảy ra ở nhiều ngày qua, tất cả cũng đều là từ đám người ở bên ngoài như Điền Chính Quốc, anh Triệu tạo ra, cho nên...

"Đám người trong thôn kia muốn đuổi chúng ta ra khỏi thôn Thạch Kiều sao?"

Phác Chí Mẫn cười khẩy một tiếng, trở mặt xem thường nói: "Để cho bọn họ đi làm mẫu ra ngoài trước cho chúng ta xem một chút, không thì chúng ta rời đi bằng cách nào?"

Giẫm lên bụi gai đi qua sao?

Vậy chẳng phải bàn chân đều bị đâm đến tả tơi à.

Chậc, quả nhiên, người ở thôn Thạch Kiều này không có tốt lành gi.

Điền Chính Quốc nhìn một số dân làng đang tập trung xung quanh

bọn họ, đám người dân trong thôn này giận nhưng không dám nói gì, cũng chẳng dám tiến thêm một bước, cậu nói:

"Không cần để ý đến bọn họ làm gì, chúng ta trước hết hãy nghĩ cách để vượt qua đêm nay đi."

Trong tay Phác Chí Mẫn đang xoay hai cây súng ngắn, đây là cậu ấy lấy được từ chỗ xác chết của lão Phạm và Dương Tử, vừa lúc có thể dùng để phòng thân.

Cậu ấy vừa rồi mới dùng hai cây súng ngắn này để hù dọa thôn dân, nghe vậy cũng nói:

"Phương Tú Vân hút quỷ hồn của lão thôn trưởng Hồ và bà Hồ, còn có Trịnh Miểu, cộng thêm oán khí được tích tụ nhiều năm, nếu có thể thoát khỏi cầu đá, chắc chắn sẽ rất lợi hại."

"Cho dù là ban ngày, ở khoảng cách xa như vậy, tôi dường như cũng có thể cảm nhận được quỷ khí dày đặc ở bên kia, chậc chậc, thật đáng sợ."

Điền Chính Quốc cũng tỏ vẻ đồng ý với điều này.

Ba người bọn họ hiện tại đang ở cùng một chỗ, cố gắng thử một chút xem có thể dọn dẹp bụi gai kia hay không, tạo ra một con đường thông đến cầu đá, nhưng kết quả lại không được.

Thật sự có rất nhiều bụi gai, đầu gai nhọn vừa cứng còn vừa dài, hoàn toàn không thể nào ra tay được.

Điền Chính Quốc không cẩn thận, còn bị đâm vào đầu ngón tay.

Có điều là, miệng vết thương rất nhỏ nên máu cũng ngừng chảy.

Điền Chính Quốc không quá để ý.

Lộ Nam nhíu mày nói: "Hiện tại chúng ta đang bị động, không chặt bỏ được bụi gai nên không qua được, dù là ban ngày cũng không thể làm gì với xác của Phương Tú Vân, trước tiên tìm cách ứng phó đã."

[TaeKook] Luân Hồi 1 [Hoàn]Where stories live. Discover now