( Khải Thiên ) ( Chuyển Ver )...

By dungchi0607

145K 11.3K 1.4K

21092811 More

Chương 1 : Thoáng nhìn trong đêm kinh hồn
Chương 2 : Cám dỗ ái tình
Chương 3 : Phạm vào đại kị
Chương 4 : Đại lễ Phật Đản*
Chương 5 : Dịch Dương Thiên Tỉ
Chương 6 : Phỗng tay trên
Chương 7 : Cậu trai nhỏ đã lớn
Chương 8 : Nhiệm vụ đặc biệt
Chương 9 : Nhiệm vụ đặc biệt (2)
Chương 10 : Buổi đấu giá người đẹp
Chương 11 : Bán đấu giá chính mình
Chương 12 : Thiên giới
Chương 13 : Đêm vui thú
Chương 14 : Ai là kẻ thống trị ?
Chương 15 : Bỏ đi
Chương 16 : Lời nói trái lương tâm
Chương 17 : Làm nhiệm vụ
Chương 18: Cảm giác hứng thú với Thiên Tỉ
Chương 19: Loại người khó đối phó
Chương 20 : Vô tình gặp nhau tại đài phun nước thành Rome
Chương 21 : Phỉ Tô
Chương 22 : Khiêu khích
Chương 23 : Yến tiệc sinh nhật
Chương 24 : Thiên Tỉ khiếp sợ
Chương 25 : Vấn đề nan giải
Chương 26 : Sax Ân
Chương 27 : Nguy hiểm nực cười
Chương 28 : Ngoài ý muốn
Chương 29 : Kế sách khác
Chương 30 : Nhiệm vụ đêm khuya
Chương 31 : Đoán được
Chương 32 : Nhiệm vụ trong đêm mưa
Chương 33 : Quật cường
Chương 34 : Ai tới bắt ai ?
Chương 35 : Đánh cược
Chương 36 : Liều mình cứu người
Chương 37 : Lòng dạ thâm sâu
Chương 38 : Mật thất
Chương 39 : Người của ai ?
Chương 40 : Nguyên nhân
Chương 41 : Ngạc nhiên
Chương 42 : Đấu trí
Chương 43 : Chọc giận
Chương 44 : Được cứu giúp
Chương 45 : Bác sĩ
Chương 46 : Hiểu lầm
Chương 47 : Tổn thương
Chương 48 : Em trai
Chương 49 : Nguồn gốc của con chip
Chương 50 : Theo dõi lẫn nhau
Chương 51 : Quyết định chấn động lòng người
Chương 52: Không khí kì quái
Chương 53 : Không khỏi đau lòng
Chương 54 : Chỉ có 1 cơ hội
Chương 55 : Hành hạ ở suối ôn tuyền
Chương 56 : Cân nhắc
Chương 57 : Gặp lại Thiên Hi
Chương 58 : Sự quan tâm của người đàn ông
Chương 59 : Không có nhà để về
Chương 60 : Cô nhi viện Mary
Chương 61 : Bùi Vận Nhi
Chương 62 : Anh họ gì ?
Chương 63 : Bạn trai
Chương 64 : Nói đùa
Chương 65 : Nguy cơ của cô nhi viện Mary
Chương 66 : Vương đại ra mặt
Chương 67 : Đám côn đồ
Chương 68 : Máu
Chương 69 : Lôi
Chương 70 : Yêu cầu kỳ lạ
Chương 71: Căng thẳng trong lòng
Chương 72: Một mình đến chỗ hẹn
Chương 73: Lời mời của ma quỷ
Chương 74 : Không thể trốn được [16+]
Chương 75: Không thể che giấu thân phận
Chương 76: Khó nén thâm trầm
Chương 77: Nếm mùi phản bội
Chương 78: Tin tưởng một lần nữa
Chương 79: Không thể không phòng người
Chương 80: Niếp Ngân lo lắng
Chương 81: Nhiệm vụ cuối cùng
Chương 82: Chuyện bất ngờ [16+]
Chương 83 : Chuẩn bị trước sóng gió
Chương 84 : Không thể khinh thường
Chương 85 : Bị bắt
Chương 86 : Cảnh tượng hoành tráng
Chương 87 : Phản kích trí mạng
Chương 88 : Kìm chế
Chương 89 : Bốn ngày trao đổi
Chương 90 : Bị quản chế (1)
Chương 91 : Bị quản chế (2)
Chương 92 : Lưu Chí Hoành kì quặc
Chương 93 : Ăn ké
Chương 94 : Hào quang của tình mẫu tử
Chương 95 : Cảnh tượng kinh hãi trong phòng ăn
Chương 96 : Tên bắt cóc
Chương 97 : Giam lỏng
Chương 98 : Kinh hãi
Chương 99 : Chạy trốn tấm chân tình
Chương 100 : Từ bỏ ý niệm trong đầu [16+]
Chương 101 : Ước nguyện
Chương 102 : Nói chuyện cùng Lưu Chí Hoành
Chương 103 : Vấn đề nan giải
Chương 104 : Tâm nguyện lớn nhất
Chương 105: Công viên Liseberg
Chương 106: Con Gấu Bông
Chương 107: Ai Là Người Thắng
Chương 108: Vẻ Đáng Yêu
Chương 109: Tâm Tư Thay Đổi
Chương 110: Giữ Lại Bên Mình
Chương 111: Đánh lén
Chương 112: Bắn chết
Chương 113: Lạnh thấu xương
Chương 114: Lưu Chí Hoành quấy rối
Chương 115: Tạm biệt
Chương 116: Đêm dài không ngủ
Chương 117: Ấm áp
Chương 118: Cầu nguyện trên đại điện
Chương 119: Động vật đơn bào
Chương 120: Lưu luyến
Chương 121: Hôn trộm [16+]
Chương 122: Lặng yên thay đổi
Chương 123: Ghen tị
Chương 124: Hiểu lầm
Chương 125: Nói một đằng làm một nẻo
Chương 126: Tính sổ
Chương 127: Hung thủ thật sự
Chương 128: Cầm tù (16+)
Chương 129: Hình xăm Medusa
Chương 130: Niếp Ngân đến
Chương 131: Lòng đố kỵ
Chương 132: Niếp Ngân say rượu
Chương 133: Cả đời xiềng xích
Chương 134: Âm mưu bí mật
Chương 135: Bí ẩn
Chương 136: Đuổi giết
Chương 137: Những lời nói của Yaelle
Chương 138: Giao dịch
Chương 139: Tranh đấu
Chương 140: Canh gác ở sân bay
Chương 141: Chốn an thân
Chương 142: Nhà của Vương Thiên Hi
Chương 143: Tới tận nơi để tìm người
Chương 144: Vô tình gặp mặt
Chương 145: Kì phùng địch thủ lại gặp nhau
Chương 146: Trốn
Chương 147: Bị thương rơi xuống biển
Chương 148: Bệnh viện Ward
Chương 149: Bác sĩ mổ chính
Chương 150: Thiên Tỉ lúc ngủ
Chương 151: Hôn mê chưa tỉnh
Chương 152: Bùi Vận Nhi nói chuyện với Vương Tuấn Khải
Chương 153: Không yêu thì làm sao có hận
Chương 154: Tâm sự của Vận Nhi
Chương 155: Tại sao không chạm vào em?
Chương 156: Tôi không biết anh
Chương 157: Nhìn rõ xem tôi là ai
Chương 158: Đưa cậu về nhà
Chương 159: Mang thai
Chương 160: Vị hôn phu
Chương 161: Không muốn về nhà
Chương 162: Quá mức khẩn trương
Chương 163: Lời nhắc nhở của Phong
Chương 164: Bức hôn
Chương 165: Sự ỷ lại nho nhỏ
Chương 167: Ghen tuông
Chương 168: Quyết định nhớ lại
Chương 169: Cuộc nói chuyện của hai người đàn ông
Chương 170: Biệt thự Vương Gia
Chương 171: Vườn hoa hồng lãng mạn
Chương 172: Rơi xuống hồ
Chương 173: Thiên Tỉ sợ hãi
Chương 174: Vương Tuấn Khải giải thích
Chương 175: Chiếc xích đu trong trí nhớ
Chương 176: Cả thể xác và trái tim đều phải đạt được [H]
Chương 177: Thận trọng với hình xăm
Chương 178: Sự tinh tế của người đàn ông
Chương 179: Bao dưỡng?
Chương 180: Không tín nhiệm
Chương 181: Thiên Tỉ rung động
Chương 182: Hành động săn sóc
Chương 183: Bộ dạng ăn giấm chua
Chương 184: Phong ba từ giới truyền thông
Chương 185: Bắt gian tại trận
Chương 186: Sự ghen tuông đáng sợ
Chương 187: Nổi lên sát ý
Chương 188: Không cho rời nửa bước
Chương 189: Cam tâm tình nguyện sa vào
Chương 190: Tuyệt chiêu làm nũng
Chương 191: Cám dỗ của Phỉ Tô
Chương 192: Tiềm Thức Của Thiên Tỉ
Chương 193: Cảm giác quen thuộc
Chương 194: Hiện trường đưa tin mất khống chế
Chương 195: Ai tàn nhẫn hơn?
Chương 196: Ghen
Chương 197: Ai là người quan trọng nhất?
Chương 198: Tình cảm mập mờ
Chương 199 - 206

Chương 166: Niếp Ngân tới chơi

451 45 3
By dungchi0607

  Thấy vẻ mặt vốn đang bình tĩnh lại đột nhiên tràn đầy lạnh lẽo và nguy hiểm của Vương Tuấn Khải, Thiên Tỉ cảm thấy rất kì lạ. Cậu nhìn Phong rồi lại nhìn Vương Tuấn Khải, hỏi: "Khải, là ai vậy?"

Vương Tuấn Khải thấy Thiên Tỉ tò mò, không biết nên trả lời thế nào. Từ sâu trong tiềm thức hắn đã cực kì ghét việc hai người gặp nhau rồi.

"Lão đại, có cho phép anh ta...". Phong lại hỏi.

"Nói với anh ta Thiên không muốn gặp". Vương Tuấn Khải lạnh lùng dứt khoát ra lệnh.

"Vâng". Phong xoay người ra ngoài.

Nhưng những lời này lại khiến Thiên Tỉ bất mãn. Cậu hơi nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Khải, sao anh không hỏi ý kiến em? Tại sao lại thay em ra lệnh như vậy?"

Cậu thật sự không rõ tại sao chỉ trong nháy mắt mà sắc mặt hắn lại khó coi đến vậy, càng không lý giải nổi hành vi độc tài chuyên chế vừa rồi.

Vương Tuấn Khải nghe vậy, cong môi cười, đôi mắt càng thêm sâu thẳm, khóe miệng ẩn chứa nụ cười lạnh: "Thiên, em là người của anh nên phải nghe lời anh. Một người ngoan mới được người khác yêu thương, hiểu chưa?"

Thiên Tỉ nhíu mày nhìn Vương Tuấn Khải, ánh mắt càng thêm bất mãn. Lát sau, cậu xoay đầu ra chỗ khác, không thèm nhìn hắn nữa...

"Sao vậy?"

Vương Tuấn Khải thấy cậu như vậy, sắc mặt lại càng thêm lạnh lẽo hơn. Ngón tay hắn giơ lên xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lại...

Cho dù cậu có bị mất trí nhớ thì Niếp Ngân vẫn xen giữa hai người sao?

Chết tiệt!

Nghĩ vậy, một tay của Vương Tuấn Khải nắm chặt lại!

Có lẽ là từ người hắn tỏa ra hơi lạnh khiến Thiên Tỉ không thoải mái. Cậu hơi co người lại, lập tức rầu rĩ lên tiếng: "Em muốn tìm Vận Nhi, Vận Nhi ở đâu?"

Cậu theo bản năng muốn tìm kiếm một cảm giác an toàn!

"Em..."

Vương Tuấn Khải hận không thể bóp nát khuôn mặt tuyệt mỹ như con búp bê bằng thủy tinh của cậu. Tại sao? Tại sao hắn cố gắng như vậy mà cậu vẫn e ngại hắn?

"Em sợ anh à?". Hắn lạnh giọng hỏi, bàn tay đang nắm cằm cậu không khống chế được, tăng thêm lực.

"A, đau quá..."

Thiên Tỉ thất thanh kêu lên. Ngay sau đó, đôi mắt trong suốt như thủy tinh rưng rưng nước mắt, hàng lông mi dài run lên như chiếc lá mùa thu bất lực run rẩy trước cơn gió. Sau đó từng giọt nước mắt như hạt trân châu rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp...

"Không cho phép khóc". Vương Tuấn Khải đột nhiên buông tay ra, tuy hắn hơi hối hận vừa rồi đã làm cậu đau nhưng...

Khi hắn thấy Thiên Tỉ dùng ánh mắt cự tuyệt để nhìn hắn, lửa giận trong lòng hắn lại bùng lên.

"Em không thích anh, em ghét anh, em không muốn gặp anh!"

Thiên Tỉ lấy hết dũng khí hét lên, vừa hét vừa lấy gối trên giường bệnh hung hăng ném vào người hắn... Đôi mắt ngấn nước nhìn thẳng vào mắt hắn.

Cậu thật sự rất ghét người đàn ông này, tại sao cứ không cho phép làm cái này, không được quyền làm cái kia, chẳng lẽ hắn là Thượng Đế sao? Dù là Thượng Đế cũng chẳng chuyên chế đến vậy!

Đôi mắt Vương Tuấn Khải đột nhiên trở nên vô cùng đáng sợ và lạnh lẽo...

"Thiên, rút lại những lời em vừa nói ngay". Hắn ra lệnh, giọng nói trầm thấp như đá tảng, nặng nề áp bức vào lòng người.

"Không!"

Thiên Tỉ khăng khăng không làm theo ý hắn, ánh mắt càng trở nên nghiêm nghị. Tuy trong lòng cậu đang sợ muốn chết nhưng những lời ra lệnh của hắn khiến cậu buộc mình phải kiên định hơn.

Vương Tuấn Khải không nói gì nữa, vừa định giữ tay cậu thì...

Ngoài cửa truyền đến tiếng cười trầm thấp, không khó để phát hiện ra tiếng cười này tràn đầy lạnh lẽo và trào phúng.

Vương Tuấn Khải và Thiên Tỉ quay đầu nhìn...

Thân hình cao lớn của Niếp Ngân đứng dựa vào cửa không nhúc nhích, bày ra vẻ mặt đang xem kịch vui nhìn hai người.

Vương Tuấn Khải ngạo nghễ đứng thẳng lưng lên, đôi mắt lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén quét lên người khách không mời mà đến này. Toàn thân toát ra vẻ kiêu ngạo và nguy hiểm, trên môi hắn cong lên nụ cười lạnh...

"Không hổ là thủ lĩnh của đặc công, dù ở ngoài có bao nhiêu vệ sĩ thì cũng chẳng giữ được chân anh".

Niếp Ngân chậm rãi bước lên phía trước, dường như không hề quan tâm đến sự lạnh lẽo của Vương Tuấn Khải. Hắn cười một cách tao nhã, mỗi động tác đều tràn đầy sức hấp dẫn.

"Thật xin lỗi, khiến anh phải thất vọng rồi". Đáy mắt hắn lướt qua tia thâm thúy rồi nói tiếp: "Nhưng tôi muốn nhắc anh, đây là bệnh viện, anh cần gì phải sắp xếp nhiều vệ sĩ vậy chứ. Tôi chỉ dùng danh nghĩa người nhà tới thăm bệnh nhân, dù kẻ nào cũng không được phép cản tôi".

Nói xong, hắn quay sang nhìn Thiên Tỉ, đôi mắt vốn lạnh lẽo đột nhiên trở nên ôn nhu...

"Thiên, giờ em thấy thế nào rồi? Vết thương còn đau không?"

Thiên Tỉ nghe vậy, cả người như cứng đờ ra. Cậu ngơ ngẩn nhìn người đàn ông mới đến, lúc thì nhíu mày suy nghĩ sâu xa, khi lại mờ mờ mịt mịt. Một lát sau, cậu chẳng biết phải làm thế nào.

Không biết tại sao, khi thấy phản ứng của Thiên Tỉ như vậy, trong lòng Vương Tuấn Khải lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo. Hắn không nghĩ ngợi gì nữa, lập tức tiến lên...

"Niếp Ngân, rốt cuộc anh có ý gì?". Thân thể to lớn của hắn đột nhiên đi lên, cản trở sự trao đổi ánh mặt giữa hai người.

"Tôi cảnh cáo anh, đây là bệnh viện, tôi không muốn đánh nhau với anh ở đây".

"Ý của anh vừa hay cũng là ý của tôi".

Niếp Ngân yên lặng cười lạnh, khuôn mặt không nhìn ra hắn đang nghĩ gì, chỉ lạnh lùng nhíu mày nhìn Vương Tuấn Khải, trong nháy mắt liền trở nên lạnh lẽo: "Tôi ngược lại muốn biết ý của anh là gì đấy? Anh đừng quên, Thiên là thuộc hạ của tôi, từ nhỏ đến lớn đã là vậy rồi, cậu ấy không thể chối bỏ thân phận của mình được".

"Thuộc hạ của anh?". Vương Tuấn Khải lạnh giọng hỏi lại, ánh mắt trầm xuống, hiện lên sát ý: "Anh muốn nói như vậy thì phải xem Thiên có nhớ không đã".

Ngụ ý của Vương Tuấn Khải cực kì rõ ràng, đó chính là Thiên Tỉ căn bản không nhớ rõ hắn ta thì hắn ta có làm gì cũng chỉ là uổng phí sức lực mà thôi.

Niếp Ngân nhếch môi cười: "Vương tiên sinh lo nhiều quá rồi, tôi thấy, đối xử với bệnh nhân thì tính nhẫn nại của tôi tuyệt đối lớn hơn anh".

Nói xong, hắn đi vòng qua người Vương Tuấn Khải, tới gần bên Thiên Tỉ, thấy cậu đang dùng ánh mắt tò mò nhìn hắn liền ngồi xuống bên giường.

Dường như Thiên Tỉ không hề có cảm giác bài xích hay e ngại với Niếp Ngân, từ đầu đến cuối chỉ dùng ánh mắt tò mò nhìn hắn.

Niếp Ngân nở nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Thiên, khiến em chịu khổ rồi".

Giọng điệu ôn hòa và nhẹ nhàng của hắn khiến Thiên Tỉ khẽ run lên, cậu nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta... từng gặp nhau chưa? Sao tôi thấy anh quen thế nhỉ".

Nói xong, cậu dùng ánh mắt như đã suy nghĩ mà mãi không ra nhìn Niếp Ngân!

Niếp Ngân mỉm cười, xoa đầu Thiên Tỉ, nhẹ giọng nói: "Thiên, đương nhiên là em thấy quen rồi. Chúng ta ở cùng với nhau mười hai năm... không ai có thể thay đổi được điều đó". Lời nói của hắn cũng đầy ngụ ý.

Vương Tuấn Khải đứng bên cạnh trong nháy mắt liền trở nên lạnh lẽo hơn... hắn có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Niếp Ngân!

Bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm, nếu như có thể thì hắn chỉ muốn vung tay lên đấm vào mặt của Niếp Ngân một cái. Nhưng dù sao đây cũng là nơi công cộng, hai người đánh nhau thì chẳng ai có lợi, nhất là Thiên Tỉ đang ở đây!

Thiên Tỉ nghe Niếp Ngân nói vậy, cái miệng nhỏ nhắn cũng há to vì kinh ngạc...

"Mười hai năm sao? Tôi và anh ở cùng nhau những mười hai năm sao?". Có hơi khó tin hỏi lại.

"Lâu sao? Thiên, em là người quan trọng nhất với tôi, vậy nên em phải nhanh chóng nhớ lại mọi chuyện trước kia". Trong lời nói của Niếp Ngân hàm chứa sự đau lòng và tình cảm bao dung đối với cậu.

Lúc này Niếp Ngân không hề giống như một thủ lĩnh của tổ chức giết người, chỉ là một người đàn ông cực kì tao nhã và dịu dàng!

Thiên Tỉ đăm chiêu nhìn Niếp Ngân, khi thấy vẻ mặt tươi cười của hắn, dường như có điều gì lóe lên trong đầu cậu nhưng lại biến đi rất nhanh...

"Trước kia tôi là người thế nào? Còn nữa, tại sao tôi lại ở cùng anh những mười hai năm? Vận Nhi nói tôi lớn lên ở cô nhi viện mà". Cậu liên tiếp đặt ra rất nhiều câu hỏi.

Niếp Ngân cười, vừa định trả lời...

"Thiên, không phải vừa rồi em nói muốn nghỉ ngơi sao? Ngoan, ngủ đi, được không?". Vương Tuấn Khải đột nhiên cắt ngang lời Niếp Ngân, ánh mắt nhìn thẳng vào Thiên Tỉ, vừa cưỡng chế nhưng lại dịu dàng.

Hắn không muốn cho Thiên Tỉ tiếp xúc với người đàn ông này, dù chỉ một lúc thôi cũng không muốn!

Niếp Ngân dường như cũng nhận ra tâm tư này của Vương Tuấn Khải, khóe môi hắn cong lên nụ cười đầy thâm ý.

"Hiện tại em không muốn ngủ chút nào, mà bạn em còn đang đến thăm em nữa". Đáy mắt Thiên Tỉ hiện lên tia không vui, cậu tức giận trừng mắt với Vương Tuấn Khải, kháng cự nói.

"Anh ta không phải bạn em". Vương Tuấn Khải nhìn Thiên Tỉ, nói từng câu từng chữ.

Thiên Tỉ không nói nữa, thở mạnh nhìn Vương Tuấn Khải không hề chớp mắt, dường như muốn đối kháng với hắn.

"Hừ! Đồ tự đại, em ghét nhất là đồ tự đại!". Lát sau, cậu không nhịn được nữa, tức giận đi xuống giường, chạy ra khỏi phòng bệnh...

"Thiên!"

Cả Vương Tuấn Khải và Niếp Ngân đều kinh hãi. Sau đó hai người cùng đuổi theo cậu...

"Niếp Ngân".

Hai người đang chạy ra phía cửa thì Vương Tuấn Khải không nhịn được nữa, túm lấy áo Niếp Ngân rồi ấn hắn vào tường...

"Anh tới đây làm gì? Chết tiệt, anh tới đây làm cái gì? Tôi cảnh cáo anh, không cho phép tiếp cận Thiên, nếu không tôi sẽ không để tâm đến chuyện đánh anh ở ngay trong bệnh viện đâu".

Giọng nói của hắn cực kì lạnh lẽo, đôi mắt toát ra lửa giận dường như có thể giết chết đối phương.

Nhưng Niếp Ngân chẳng hề tức giận, vẫn cười rất tao nhã, ánh mắt rất bình tĩnh và ung dung. Hắn nhìn bàn tay to đang nắm áo mình, mở miệng nói:"Vương Tuấn Khải, tôi phát hiện... anh chẳng bình tĩnh được như trước nữa".

Nói xong, ánh mắt hắn lóe lên tia sắc bén, bàn tay đẩy tay Vương Tuấn Khải ra, gằn từng tiếng lạnh lẽo: "Anh... vẫn là Vương Tuấn Khải sao?"

Nói xong, hắn cất tiếng cười ha hả đầy trào phúng.

"Anh... câm mồm cho tôi". Vương Tuấn Khải giơ tay lên định đấm.

"Anh..."

Đúng lúc này, Vương Thiên Hi đẩy cửa đi vào, lập tức ngăn cản hành vi điên cuồng của Vương Tuấn Khải sau đó tách hai người ra.

Phía sau anh là Bùi Vận Nhi, cậu đang cầm tay Thiên Tỉ, khiếp đảm nhìn cảnh tượng trong phòng, nhất là khi cô nhìn thấy Niếp Ngân!

"Các anh đang làm gì vậy? Đây là bệnh viện đó!"

Vương Thiên Hi quát lên. Tuy anh biết người trước mặt mình là Niếp Ngân, chính là người năm đó đã bắt cha mẹ anh, nhưng...

Anh vẫn muốn bảo vệ hình tượng của một bác sĩ! Tuy đây là việc anh không hề muốn làm lúc này một chút nào!

Vương Tuấn Khải hung hăng trừng mắt với Niếp Ngân một cái rồi đi đến bên cạnh Thiên Tỉ, lập tức áp chế lửa giận trong lòng...

"Thiên, vừa rồi em chạy đi như vậy rất nguy hiểm có biết không, về sau không cho phép như vậy nữa". Hắn đột nhiên nhớ tới tình cảnh nguy hiểm của Thiên Tỉ hôm đó.  

#Sukin

Continue Reading

You'll Also Like

113K 4.4K 9
2 tom dylogii ,,Agony"
122K 3.2K 38
wander ; verb to move about without a fixed course , aim or goal . " im just living.." - r'monei
281K 8.1K 136
"𝑻𝒉𝒆𝒓𝒆'𝒔 𝒓𝒆𝒂𝒍𝒍𝒚 𝒏𝒐 𝒘𝒂𝒚 𝒐𝒇 𝒘𝒊𝒏𝒏𝒊𝒏𝒈 𝒊𝒇 𝒊𝒏 𝒕𝒉𝒆𝒊𝒓 𝒆𝒚𝒆𝒔 𝒚𝒐𝒖'𝒍𝒍 𝒂𝒍𝒘𝒂𝒚𝒔 𝒃𝒆 𝒂 𝒅𝒖𝒎𝒃 𝒃𝒍𝒐𝒏𝒅𝒆."
1.2M 55.8K 83
"The only person that can change Mr. Oberois is their wives Mrs. Oberois". Oberois are very rich and famous, their business is well known, The Oberoi...