Chương 42 : Đấu trí

921 79 3
                                    

Vương Tuấn Khải khoanh hai tay trước ngực, đôi mắt lạnh lùng không hề chớp nhìn vào khuôn mặt tuyệt mĩ của Thiên Tỉ. Dần dần, khuôn mặt anh tuấn của hắn càng trở nên hờ hững, đáy mắt tản ra tia tàn ác, đôi môi mỏng nhếch lên: "Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu thà mất mạng còn hơn để tôi biết tung tích của Niếp Ngân?"

Thiên Tỉ không khó để nhận ra bầu không khí đã nhanh chóng trở nên lạnh lẽo. Mỗi khi ở cùng với người đàn ông này, cậu cảm thấy toàn thân lạnh như băng, giống như mười năm trước khi vô tình nhìn thấy hắn, giờ nhớ tới, toàn thân cậu vẫn không rét mà run.

Nhưng cậu không cho phép mình lui bước, vẫn kiêu ngạo ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Vương Tuấn Khải nói: "Anh cũng đừng quá coi trọng vị trí của tôi trong lòng Niếp Ngân! Tôi chỉ là muốn thoát khỏi nơi này theo bản năng mà thôi".

Dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng không khỏi có chút rối loạn, dù sao cậu cũng không dám khẳng định Vương Tuấn Khải có dám đánh cược với mình hay không. Thật ra cậu rất rõ tại sao mình lại phải liều mạng như vậy, dù cậu không biết Niếp Ngân có vì mình mà đến nơi này không, nhưng cậu không thể để Niếp Ngân vì cậu mà mạo hiểm tính mạng.

- Chạy trốn theo bản năng?

Vương Tuấn Khải nhìn biểu cảm có phần sượng sùng của cậu, hắn nheo mắt lại, đi tới bên người cậu. Sắc mặt lạnh lùng, hắn nắm lấy một tay cậu đặt lên cửa sổ thủy tinh.

- Để tôi cho cậu biết nơi này cao đến thế nào! – Thanh âm của hắn giống như đến từ địa ngục, lạnh như băng, không chút tình cảm.

Thiên Tỉ chau mày, cậu dùng sức cố gắng thoát khỏi bàn tay của hắn, nhưng bàn tay đó giống như một chiếc kìm sắt, lại lạnh như băng, khiến cậu thấy khó thở.

- Vương Tuấn Khải , nếu anh không dám thì hoàn toàn có thể không đánh cược! – Cậu lạnh giọng lên tiếng.

Bàn tay của Vương Tuấn Khải khẽ siết lại, hơi thở sặc mùi nguy hiểm tản ra, bàn tay siết cổ Thiên Tỉ ném sang một bên.

- A...

Cả người Thiên Tỉ bị Vương Tuấn Khải ném lên giường không chút thương tiếc, cậu có cảm giác đau đớn đến mức muốn ngất đi.

Ngay sau đó, thân thể cao lớn của người đàn ông hoàn toàn bao phủ lên người Thiên Tỉ .

- Vương Tuấn Khải, anh... anh muốn làm gì?

Bàn tay nhỏ bé của Thiên Tỉ chặn lại ở lồng ngực cường tráng của Vương Tuấn Khải. Hơi thở dũng mãnh đột nhiên bao vây khiến cậu không khỏi nghĩ tới mọi chuyện trong đêm đó.

- Tôi muốn làm gì ư? Cậu nói thử xem!

Đôi mắt lạnh như băng của Vương Tuấn Khải chợt bốc lên một ngọn lửa bừng bừng nhưng lại không có chút tình cảm. Hắn chỉ dùng một tay đã dễ dàng khóa chặt hai tay cậu trên đỉnh đầu.

Ánh mắt này, thật rét lạnh! Thiên Tỉ rùng mình một cái, cả người không ngừng giãy giụa, đôi mắt luôn quật cường tỉnh táo bắt đầu hiện lên tia sợ hãi: "Vương Tuấn Khải, anh dám...".

- Trên đời này không có chuyện gì Vương Tuấn Khải tôi không dám làm! – Giọng điệu lạnh như băng của Vương Tuấn Khải vang lên trả lời câu hỏi của Thiên Tỉ, bàn tay kia nhanh chóng phủ lên trước ngực cậu.

- Không... – Cảm nhận được sự nguy hiểm, Thiên Tỉ càng giãy giụa mạnh hơn, nhưng chỉ trong chốc lát, Vương Tuấn Khải đã chặn được hai chân đang giãy của cậu.

- Ngoan ngoãn lấy lòng tôi, tôi sẽ suy nghĩ đến việc bỏ qua cho Niếp Ngân, nếu không....

Hắn nói nhỏ bên tai cậu, sau đó như muốn giày vò thêm, hắn khéo léo há miệng ngậm lấy vành tai cậu, day nhẹ.

Thiên Tỉ đột nhiên mở to mắt, cả người truyền đến cảm giác tê dại cùng đau đớn. Cậu muốn trốn đi, nhưng lại bị người đàn ông cưỡng chế, chỉ có thể cố gắng đè ép cảm giác rung động.

- Nếu không... Sẽ thế nào? – Cậu run giọng hỏi.

Hắn cố ý dừng lại, sau đó ngẩng đầu lên, không chớp mắt nhìn chăm chú vào mỗi sự thay đổi trên gương mặt cậu.

- Nếu không, Dịch Dương Thiên Tỉ, tôi sẽ hành hạ Niếp Ngân... đến không còn dạng người thì thôi.

Vương Tuấn Khải đến gần cậu, khẽ chạm hai chóp mũi vào nhau, động tác tưởng như thân mật nhưng thật ra hơi thở ma quỷ của hắn lại khiến con người ta sinh ra cảm giác rét lạnh.

Thiên Tỉ hít một hơi lạnh. Mặc dù mới chỉ tiếp xúc với hắn không bao lâu nhưng cậu cũng biết, người đàn ông này có thể ngồi lên vị trí cao như vậy, tất nhiên thủ đoạn sẽ rất tàn nhẫn vô tình.

Lão đại! Cách gọi này đúng là rất thích hợp với hắn, hắn tàn nhẫn như vậy, căn bản không thể coi là người bình thường được.

Vương Tuấn Khải cười lạnh, cả người toát ra vẻ tàn ác, vào lúc cậu còn đang mải nghĩ kế sách đối phó, hắn đã bắt đầu hành động.

Bàn tay nhanh chóng cởi cúc áo trước ngực cậu ra, ngón tay thon dài giống như ngón tay của người chơi đàn piano lướt đến đâu đều khiến da thịt cậu ửng đỏ lên đến đó.

Thiên Tỉ đã từng giết rất nhiều người, ngay cả những tình huống phức tạp cậu cũng có thể ung dung đối mặt, nhưng lần này cậu hoàn toàn ngơ ngác, lồng ngực thở phập phồng lên xuống.

Giọng nói lạnh lẽo như từ địa ngục vang lên bên tai cậu: "Người tình phải ngoan một chút mới khiến đàn ông thích được".

Da thịt trắng nõn nà của Thiên Tỉ rơi vào trong mắt Vương Tuấn Khải, đôi mắt lạnh như băng thoáng qua ngọn lửa kích tình. Ngay sau đó, hắn cúi người hôn cậu, giống như muốn trừng phạt , lưu lại dấu vết của hắn trên da thịt cậu.

- Haha...

Đúng lúc này, Thiên Tỉ lại cất tiếng cười lạnh.

#Sukin

( Khải Thiên ) ( Chuyển Ver ) Giao dịch đánh mất trái tim của trùm xã hội đenWhere stories live. Discover now