🥀Chương 26.1: Ngựa gầy(*)

10.2K 394 19
                                    

Ngựa gầy (*): Là một nghề ở thời Minh Trung Quốc. Trước bỏ vốn đem những bé gái có diện mạo đẹp trong gia đình nghèo khổ mua về tập trung tại một chỗ, dạy ca múa, đánh cờ, làm thơ vẽ tranh, sau khi lớn lên bán cho người giàu làm thiếp hoặc tửu lâu nhà chứa kiếm lời.

Nắng sớm mờ mờ xuyên qua khe cửa sổ, chiếu lên người Thẩm Chân.

Sống mười sáu năm, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được thống khổ sau khi say rượu.

Kỳ thật nàng đã sớm tỉnh.

Chỉ là nàng một bên đầu đau muốn nứt ra, một bên chợt nhớ tới mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, làm nàng thật sự không nghĩ đối mặt.

Thẩm Chân cuộn người trên giường, cắn đầu ngón tay cái, hận không thể đem hình ảnh xoay quanh ở trong đầu, ném đi toàn bộ.

Đúng lúc đang hết sức ảo não, Đường Nguyệt gõ cửa, nhẹ giọng nói: "Cô nương, nên thức dậy rồi."

Rửa mặt xong, nàng như một du hồn, nhìn gương mặt chính mình trong gương đồng được Đường Nguyệt hầu hạ trang điểm, nàng nhắm mắt thập phần tuyệt vọng.

Lúc này mới hoàn toàn hoàn hồn.

Đồ ăn sáng từ trước đến nay đều được bày ở trắc gian phía đông.

Thời điểm Thẩm Chân đẩy cửa ra, Lục Yến đã ngồi ở trước bàn.

Đồ ăn sáng hôm nay so sánh với trước đây, có thể nói là một trời một vực.

Giữa bàn tựa như tồn tại một giải phân cách, tách ra thành hai thế giới. Hắn ngồi đằng kia toàn là món ăn trân quý mỹ soạn, mà nàng bên này, chỉ có một chén cục bột nếp*, cùng một chén canh đậu thanh đạm.

Giống như là cố ý vì người "Say rượu" là nàng chuẩn bị.

Thẩm Chân đi đến trước mặt hắn, nhẹ giọng gọi một câu, "Đại nhân".

Lục Yến giương mắt nhìn nàng, "Ngồi đi."

Sau khi ngồi xuống, Thẩm Chân trộm liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy hắn cùng ngày thường giống nhau như đúc, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thật may quá.

Lúc này, Đường Nguyệt theo thường lệ đưa tới hai chiếc khăn lau tay.

Lục Yến cầm lấy một chiếc, lặp đi lặp lại lau tay, từ đầu tới cuối, vô cùng tinh tế. Nhìn động tác của hắn, tâm can Thẩm Chân giống như bị người nắm lấy, trong đầu tức khắc xuất hiện hình ảnh hôm qua hắn giúp nàng lau rửa thân mình.

Nàng giơ tay lên trước mắt vẫy vẫy, vội vàng như muốn xua tan hồi ức khiến người mặt đỏ tai hồng này.

Chờ Lục Yến động đũa, Thẩm Chân cũng đi theo cầm lấy muỗng sứ, cái miệng nhỏ uống từng ngụm một.

Nửa ngày sau, nàng bên này còn chậm rì rì nhấm nuốt, Lục Yến đã dùng xong.

Hắn buông xuống đũa mộc, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng.

Một cỗ mềm mại kiều khí tối qua trên người nàng rốt cuôc đã hoàn toàn biến mất chẳng còn lưu lại nửa điểm bóng dáng.

Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường AnWhere stories live. Discover now