🍁Chương 15: Cộng tình

10.8K 496 49
                                    

Ban đêm, gió thổi, từng đợt không khí lạnh lẽo luồn qua khe cửa sổ, tràn vào trong phòng, làm ánh nến bập bùng. Gió thổi nhẹ thì lửa khẽ lay động, gió thổi mạnh lửa sẽ leo lắt như sắp tắt.

Tựa như bàn tay hắn, âm thầm dùng sức, xuyên qua tóc nàng.

Áo Thẩm Chân mặc trên người đã bị đẩy quá eo.

Nàng cố gắng cắn môi, không để thanh âm thoát ra, nhưng nếu chỉ cần liếc nhìn vào cặp mắt đầy những gợn nước, mông lung, quyến rũ kia một cái, đều khiến người ta phải đình chỉ hoạt động, khó khăn hô hấp.

Hắn bất ngờ thay đổi tư thế làm nàng mất đi điểm tựa, vội vàng dùng đôi tay ôm lấy cổ hắn.

Lục Yến thấy nàng thở yếu ớt chốn trong ngực hắn, trong lòng chợt sinh ra thương tiếc, thấy nàng thuận theo, hắn cúi đầu cắn lên lỗ tai vẫn còn đỏ bừng.

Ai ngờ lỗ tai nhỏ này lại là mệnh môn của Thẩm Chân.

Hắn mới chỉ day nhẹ, toàn thân nàng đã run rẩy theo, đôi tay quấn quanh cổ hắn đột nhiên ra sức giãy giụa, móng tay mỏng trực tiếp xẹt qua làn da, làm trên cổ hắn xuất hiện ba vệt máu.

Thẩm Chân thật sự không nghĩ tới sức của mình sẽ lớn như thế, thấy hắn chảy máu nàng bỗng thấy hơi sợ hãi, vội vàng gọi hai tiếng: "Đại nhân! Đại nhân!"

Chỉ là vào thời điểm này, phần lớn nam tử trên đời đều sẽ không cảm giác được đau đớn, ngược lại cảm thấy hai tiếng "đại nhân" mềm mại, nũng nịu mà nàng gọi thêm phần dụ hoặc.

***

Lúc hai người rời khỏi thư phòng đã là giờ Tý, Lục Yến cầm đèn, Thẩm Chân khoác áo khoác của hắn cúi đầu, đi ba bước lại dừng một bước.

Hắn đi bên cạnh vô cùng phối hợp, đi cực kỳ chậm, không hề lên tiếng thúc giục nàng.

Vào Lan Nguyệt các, Thẩm Chân cởi áo khoác trên người ra, đầu vẫn cúi xuống rất sâu. Mãi lâu sau nàng mới cầm khăn đã thấm nước đến bên cạnh hắn, đưa tay lau vết máu.

Màu da của Lục Yến vốn hơi trắng, hơn nữa lúc này máu ở miệng vết thương đã ngưng chảy nên nhìn qua là thấy rõ ngay.

Trước nay, Thẩm Chân vẫn luôn sợ hắn, thấy hắn ngửa cổ lên phối hợp, không hé nửa lời lực tay lại càng nhẹ nhàng.

Lục Yến thoáng buông mắt, ngay lập tức bắt gặp sự hoảng loạn trong mắt nàng.

Hắn nhận khăn, vỗ nhẹ lên đầu nàng: "Được rồi, để ta tự lau đi." Với chút sức lực này của nàng, sợ là phải lau đến tận sáng ngày mai.

Lục Yến tùy ý lau vài cái rồi xoay người tắt đèn.

Hai người đồng thời nằm xuống, tâm Thẩm Chân loạn như ma, nàng định sẽ ám chỉ về chuyện đại tỷ trong hai ngày này nhưng bây giờ lại thầm nghĩ không nên đắc tội với hắn.

Lúc này, Thẩm Chân dịch người về phía hắn, khẽ gọi:"Đại nhân."

Lục Yến "Ừ" một tiếng.

"Ngày mai ta sẽ cắt móng tay ngay được không?" Thẩm Chân nói chuyện, thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, lọt vào tai là ý tứ lấy lòng.

Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường AnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ