🍇Chương 82: Ôn dịch

7.7K 347 19
                                    

Nguyên Khánh năm thứ mười bảy, ngày 23 tháng 6.

Sáng sớm, ánh nắng phủ khắp sáu phố Trường An, người ra đường càng lúc càng đông, sạp hàng hai bên đường cũng theo đó mà náo nhiệt dần lên, văn nhân mặc khách, con cháu thế gia nối liền không dứt. Tháng sáu bách hoa nở rộ, du ngoạn đạp thanh, ngắm hoa làm thơ chỗ nào cũng có, lúc này, xe ngựa một chiếc lại một chiếc đi về hướng ngoại ô.

Xe ngựa của Lục Yến đang đi trên con đường ở chợ phía tây, vào phường Quang Đức rồi ngừng lại trước cửa phủ Kinh Triệu.

Tay Tôn Húc đang cầm mấy trương công văn do các châu huyện gửi tới, đi đến bên người Lục Yến nói: “Lục đại nhân, đây là ký lục dược tứ ngài cần từ các châu huyện, đều giống nhau cả, không xuất hiện bất cứ triệu chứng gì của ôn dịch.”

Lục Yến tiếp nhận, mày nhíu lại.

Hắn nhớ rõ cảnh trong mơ cũng như thế. Ngày 30 tháng 6, Trường An vẫn là khung cảnh tường hòa, căn bản không có dấu hiệu thiên tai xuất hiện. Nhưng cũng chính sau đó, ôn dịch thế tới hung hãn, hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của quan phủ và bá tánh, hộ tịch giảm mạnh, mấy vạn người chết trong ôn dịch, phố phường ngày xưa rộn ràng nhốn nháo bao nhiêu nay lại không một bóng người, dưới chân hoàng thành không biết bao nhiêu phủ đệ treo lụa trắng......

“Lục đại nhân, có câu nói ta không biết có nên nói hay không.” Tôn Húc thấp giọng nói.

“Tôn đại nhân cứ nói thẳng.”

“Lục đại nhân coi trọng chuyện ôn dịch như thế là bởi vì đầu tháng hai vị đạo sĩ đoán vận mệnh quốc gia?” Tôn Húc thoáng ngừng, rồi tiếp tục nói: “Nhưng hôm qua người Thái Y Thự tới còn nói phủ Kinh Triệu chúng ta quá mức khẩn trương.”

Lục Yến ngẩng đầu nói thẳng, “Vài ngày trước, ta đều lấy hồ sơ từ Thái Y Thự, xem ký lục ôn dịch của Đại Tấn chúng ta, đại dịch đại khái đã xảy ra mười lăm lần, tính toán một chút, chính là mỗi 6 năm một lần, Tôn đại nhân có nhớ rõ lần trước bùng nổ ôn dịch là khi nào không?”

Tôn Húc nhíu mày suy nghĩ, “Hình như thật đúng là 6 năm trước, nhưng mà Lục đại nhân, loại sự tình này chính là thiên tai..... không có gì là chắc chắn cả.”

“Tuy không thể chắc chắn, nhưng cũng không thể lơ là.” Lục Yến giơ tay nhấp một miệng trà, tiếp tục nói: “Nguyên Khánh năm thứ mười một đó trận ôn dịch bùng nổ ở thành Nguyên Châu, trên văn cuốn có ghi một người nhiễm bệnh, liền có thể biến thành một hộ nhiễm bệnh, một hộ cảm nhiễm, khả năng lớn là cả thành đều bị. 6 năm trước, trạm dịch còn không nhiều như bây giờ, sau khi biết tin dù triều đình đã ngay lập tức mở kho cứu tế, phái đi không ít binh lính và đại phu, nhưng cũng phải đi chừng một tháng mới tới nơi. Kết quả cuối cùng thế nào? Tuần phủ địa phương khóc lóc tới báo vùng Trường Giang khắp nơi đều là thi cốt, không người chôn cất, các khu vực lân cận bắt buộc phong thành nửa năm, cuối cùng người sống sót không đến hai thành, mà tất cả này chỉ là trong lúc ôn dịch vẫn đang bùng phát mạnh mẽ.”

Khuôn mặt Tôn Húc dần dần trở nên nghiêm túc.

“Sau đại dịch, dân cư giảm mạnh, bá tánh mất đi năng lực trồng trọt, chỉ có thể dựa vào triều đình phát gạo cứu tế. Khi đó biên cảnh không yên phận, đúng lúc Đột Quyết tới phạm ta, nhưng quân ta thực lực cũng không phải yếu kém, vì sao hữu tướng cùng Lại Bộ thượng thư cùng không ít quan lại khuyên thánh nhân ngưng chiến, một bên lại phái sứ đoàn liên hợp với dân tộc Hồi Hột, nói đến cùng, chẳng qua là bởi vì bị thương nguyên khí, không vùng dậy nổi thôi.”

Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường AnWhere stories live. Discover now