🍁Chương 16: Đúng mực

10.1K 505 21
                                    

Xe ngựa lộc cộc chạy giữa đường. Trong xe, Thẩm Chân ngã lên người Lục Yến, ngửi thấy một mùi đàn hương thì lập tức giật bắn mình.

Thấy ánh mắt hắn nhíu lại, nàng vội vàng ngồi ngay ngắn dậy, nắm chặt làn váy.

Tuy trong lòng Lục Yến không để ý, thần sắc lại lạnh đi nhiều, thấy nàng thành thật thì đưa ngón trỏ lên xoa huyệt Thái Dương, nghỉ ngơi chốc lát.

Một cơn gió mát thổi qua, rèm lụa của xe ngựa bị gió thổi bay phấp phới, Thẩm Chân xuyên qua khe hở ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài. Trường An vẫn như cũ không có gì thay đổi, vẫn phồn hoa, náo nhiệt như thế. Trên đường, người người rộn ràng, tấp nập, thổi kéo đàn hát vô cùng vui vẻ.

Chỉ có phủ Vân Dương hầu ngày xưa luôn là khách đến đầy nhà, nay lại biến thành không người hỏi thăm.

Đi qua đường Chu Tước tới phường Duyên Phúc, lúc chạy ngang qua một phủ đệ, Thẩm Chân đột nhiên giơ tay lên, nắm lấy rèm lụa, cảnh phố xá xa dần nhưng ánh mắt nàng vẫn ngóng về phía cánh cửa không ngừng thu nhỏ, xa dần kia.

Đó là Lý phủ, phủ đệ của đương nhiệm Công Bộ thị lang Lý Đệ - nhà chồng của Thẩm Nhiễm.

Nhớ đến đại tỷ, Thẩm Chân lại đau lòng, nước mắt chưa kịp trào ra đã nhớ tới bản thân không được khóc. Bàn tay đang nắm chặt thoáng buông lỏng, thả rèm lụa, thu ánh mắt về.

Không nhìn, không nghĩ, không nhớ tới là tốt rồi.

Thẩm Chân hít sâu một hơi, chưa kịp thở ra, mặt đã bị Lục Yến xoay qua.

Ngón cái hắn đặt trên cằm nàng, lực tay không nặng không nhẹ, trầm giọng hỏi: "Sao vậy?"

Thẩm Chân nhìn ánh mắt lạnh lùng của hắn, biết hiện tại không phải thời điểm thích hợp để mở miệng, lắc đầu, nhỏ giọng đáp: "Không, không sao, đại nhân nghỉ ngơi đi." Thẩm Chân suy nghĩ, nếu giờ nàng thỉnh cầu mà bị hắn cự tuyệt, sau nay hẳn sẽ không còn cơ hội mở miệng cầu hắn nữa.

Vậy chờ thêm một chút nữa.

Đoạn đường tiếp theo Lục Yến không nói một lời, cũng không hề nhìn nàng, trở về Trừng Uyển, hắn lập tức vào thư phòng.

Thẩm Chân nhận ra thái độ khác thường của hắn, thấy rất khó hiểu.

Rõ ràng hôm nay nàng vừa giúp hắn mà...

***

Ánh sáng mất dần nhường chỗ cho màn đêm u tối. Trên tường, muôn vàn bông hoa khoe sắc, đèn trong góc được thắp lên chiếu sáng mấy cành liễu xơ xác và thanh tùng vĩnh cửu bất biến. Trong viện, thanh âm thì thầm to nhỏ dần dần biến mất, chỉ còn loáng thoáng nghe thấy mấy tiếng động phát ra từ tịnh phòng.

Gần tới giờ Hợi, Lục Yến mở cửa tịnh thất.

Đập vào mắt là Thẩm Chân đang dựa vào thau tắm ngủ quên, 3000 sợi tóc đen nhánh xoã ra sau tai, một mảng lớn da thịt lộ trong không khí, trên người loang lổ vệt đỏ, tất cả đều là dấu vết do hắn gây ra.

Lục Yến vô thanh vô tức đi đến bên cạnh nàng, buông mắt nhìn xuống, chỉ thấy trên cằm nàng vẫn còn hằn rõ dấu ngón tay cái của hắn. Nhưng rõ ràng hắn chỉ hơi véo nhẹ một cái, là làn da của nàng quá non mềm.

Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường AnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ