🌺Chương 6: Bị bắt tại trận

11.6K 557 19
                                    

Lại nói, sau khi phủ Vân Dương hầu bị quan phủ niêm phong, đám người Thẩm Chân đã dọn tới phường Chiêu Hành ở phía Nam của thành Trường An. Nơi đó phần lớn là bạch đinh tục khách(*), nhưng như vậy đã được xem là nơi giá rẻ, tiện nghi nhất với mấy người bọn họ.

(*) Ý chỉ những người không tinh tế, xuề xoà.

Lúc Thẩm Chân về nhà, Thẩm Hoằng đang bưng thuốc uống.

An ma ma vừa vỗ về thằng nhóc vừa nói: "Chao ôi! Tiểu tổ tông của ta ơi... ta cũng không vội, ngài uống từ từ thôi, từ từ thôi mà."

Thẩm Hoằng lau miệng, vừa ngước mắt lên trong mắt lập tức xuất hiện ánh sáng: "Tam tỷ tỷ về rồi!"

Nàng tiến về phía trước, thương tiếc sờ đầu Thẩm Hoằng.

Thẩm Hoằng từ nhỏ đã thông tuệ nhưng trời sinh bệnh tật ốm yếu, mỗi khi tới mùa đông sẽ biến thành một cái ấm sắc thuốc, sáng trưa chiều đều phải uống, suýt nữa thì xem thuốc thành cơm ăn.

Thẩm Chân đưa tay véo khuôn mặt nhỏ, gầy ốm của thằng bé nói: "Uống thuốc đi, xong thì nằm xuống đắp chăn, ngủ nhiều một chút". Bọn họ ở Lộc Viện chật chội nhỏ hẹp, tổng cộng chỉ có hai gian nhà ở, không có cách âm. Từ khi vào thu, hầu như đêm nào nàng cũng nghe thấy tiếng ho khan đứt quãng, nho nhỏ.

Dẫu có nhắm mắt lại, nàng vẫn tưởng tượng ra được hình ảnh Thẩm Hoằng cong thân, dáng vẻ hai tay nhỏ che miệng.

Những lúc như vậy Thẩm Chân đều giúp thằng nhóc đắp chăn lại, ôn nhu nói: "Ngủ đi."

Từ trước đến nay, Thẩm Hoằng đều xem lời nói của Tam tỷ làm chuẩn mực nên lập tức nhắm hai mắt lại nhưng trẻ con chung quy vẫn chỉ là trẻ con. Dáng vẻ vờ ngủ đầy sơ hở, mí mắt run run, lông mi dài tựa cánh bướm không ngừng rung động.

Thẩm Chân liếc mắt một cái đã nhìn thấu. Nàng duỗi tay vỗ vai Thẩm Hoằng, ngữ khí giống như một ngày nào đó của vài năm trước trưởng tỷ cũng từng làm vậy với nàng, "Tỷ chờ đệ ngủ rồi mới đi, không vội."

Nghe vậy, Thẩm Hoằng mới buông lỏng chân mày, xoay người nắm lấy một đầu ngón tay của Thẩm Chân.

Dỗ Thẩm Hoằng ngủ xong, nghe bên cạnh truyền tới tiếng hít thở yếu ớt, An ma ma véo nhẹ lòng bàn tay Thẩm Chân, nói nhỏ: "Cô nương, lão nô có chuyện muốn nói."

*****

Vào phòng cách vách, An ma ma lấy ra một chiếc hộp có nắp ngăn, chậm rãi nói: "Đây là buổi trưa hôm nay Đại tiểu thư kêu người đưa lại đây, tiểu thư xem đi."

Thẩm Chân tiếp nhận, chậm rãi mở ra, máu quanh thân chợt như ngưng lại.

Nàng dường như trông thấy sự việc treo ở trong lòng một tháng qua "phựt" một tiếng đứt đoạn.

Vàng bạc châu báu bên trong hộp nàng đều quen thuộc, đây là của hồi môn của trưởng tỷ.

Nhìn một hồi, nước mắt Thẩm Chân đổ như suối, cuối cùng cũng chỉ đành ngưng lại.

An ma ma nhìn Thẩm Chân âm thầm nức nở, lòng khó nén chua xót. Nhìn mấy đồ vật trang sức đều là hầu phu nhân tự mình chọn lựa, không kìm được nhớ tới ba năm trước đây, một năm hầu phu nhân ly thế.

Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường AnWhere stories live. Discover now