Chương 3

20.6K 1K 95
                                    

Ngày đó Tùy Tâm náo loạn như vậy, Lạc Vĩ Vĩ liền gọi điện cho Giang Đào, nói hắn tranh thủ thời gian tới đây đem Tùy Tâm về. Giang Đào liên tục hứa hẹn các loại bữa tiệc lớn, dẹp an thần kinh yếu ớt của Lạc Vĩ Vĩ. Sau đó nhìn đến trước mắt được ăn, Lạc Vĩ Vĩ quyết định tha thứ cho đôi tâm thần này.

Sáng sớm ngày hôm sau đến sân bay, ba cô đi công tác ở nơi khác mang về cho cô các loại đặc sản, để mà ngăn chặn miệng của cô, không cho cô càu nhàu. Lạc Vĩ Vĩ rất hay mang thù, nếu không mang quà về cho cô, cô có thể nhắc tới hơn mấy tháng.

Giữa trưa tại nhà ba mẹ ăn cơm, không thể tránh né được chuyện nghe mẹ cô khen ngợi Lục Thi Duy một lần.

Ba Vĩ Vĩ biết được chuyện của Lục Thi Duy nhịn không được thở dài: "Đáng tiếc là người tôi quen biết cũng không có đặc biệt thích hợp, bằng không có thể giới thiệu cho Tiểu Duy rồi."

Lạc Vĩ Vĩ vừa gắp miếng xương sườn đưa lên miệng, miệng thiếu nợ nói: "Tại sao không? Lúc trước không phảiba giới thiệu cho con rất nhiều sao?"

Ba Vĩ Vĩ dừng một chút, biểu lộ hơi có vẻ nghiêm túc: "Đám nhóc kia con nhìn không trúng, sao có thể giới thiệu cho Tiểu Duy đây? Điều kiện của Tiểu Duy cùng con có thể giống nhau sao?"

Lạc Vĩ Vĩ nghe xong, xương sườn rớt xuống trong bát kêu lạch cạch, đặt đũa xuống, bĩu môi nói: "Cơm này không có cách nào mà ăn nữa."

Mẹ Vĩ Vĩ vội vàng gắp món bánh mật xào cô thích nhất cho cô, làm yên lòng cô nói: "Vĩ Vĩ, đừng nghe ba của con, đừng giận, tuy rằng con thật sự có kém hơn Tiểu Duy, nhưng con nhất định là chúng ta sinh ra."

"..." Không đợi Lạc Vĩ Vĩ vui vẻ trở lại, tâm ý lại nguội lạnh, "Mẹ... Mẹ thật đúng là thần bồi thêm mấy nhát dao..."

"Sao?" Mẹ Vĩ Vĩ phản ứng trong chớp mắt, tiếp tục cho cô đĩa rau: "Ăn nhanh đi, ăn xong thì đi nhanh lên, mẹ và ba con còn muốn ngủ trưa đây."

"..."

Lạc Vĩ Vĩ tức giận mà há miệng lùa cơm.

Kỳ thật cô đều hiểu được, Lục Thi Duy từ nhỏ cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, thật là làm cho người ta đau lòng. Thế nhưng, coi như cô có thể thông cảm, nhiều năm như vậy, mọi chuyện đều bị Lục Thi Duy chiếm hết thượng phong, cô cũng luôn sẽ cáu kỉnh.

Buổi chiều một mình ngồi trên sô pha xem 2 nàng bá đạo một chút, cười đến ngã trái ngã phải, lúc này đột nhiên nghĩ, nếu mình cũng có một người bạn cùng phòng như vậy hẳn là rất thú vị, sau đó cô nghĩ tới Tùy Tâm, lại nghĩ tới Tùy Tâm thần kinh như thế, vẫn là được rồi. Tuy rằng một mình có lúc sẽ lộ ra chút cô đơn, nhưng cô không giống như sẽ cần ai cùng cô chia sẻ hỉ nộ ái ố.

Buổi tối cô đang định đánh một giấc, bỗng nhiên nhận được điện thoại của chủ nhiệm, gọi cô ra ngoài ăn cơm. Cô vội vàng chân chó mà đáp ứng, sau đó bay nhanh sửa sang lại vẻ ngoài của mình rồi đi ra ngoài.

Đến khách sạn đã hẹn trước đó, Lạc Vĩ Vĩ đem xe dừng ở nơi có đánh dấu đặc thù, để ngừa sau đó lại mất phương hướng. Cô không phủ nhận chính mình có chút mù đường, thường không nhớ rõ đã đem xe ngừng chỗ nào, nhưng làm như vậy quan trọng hơn là phòng ngừa cô nhớ rõ dừng ở ở đâu cũng tìm không thấy vị trí.

[BHTT - Edit Hoàn] Bỗng dưng muốn yêu người - Lạc Mạc Chi VũWhere stories live. Discover now