Chương 72

287 26 1
                                    

An Trình đổi giọng gọi "Ba", đối với Phó Tu Nhiên là một ủng hộ lớn, một tháng tiếp theo, tình hình trị liệu càng ngày càng tốt, ngay cả bác sĩ đều sợ hãi thán phục, kỳ tích đang phát sinh.

Hiện tại Phó Tu Nhiên không chỉ có thể đứng lên, còn có thể tự mình đi một đoạn ngắn.

Tại bệnh viện đánh giá, rất nhiều người sống thực vật sau khi tỉnh lại, trên ngôn ngữ, có thể nói, có thể biểu đạt ý nghĩ của mình, trên hành động, có thể đi đường, có thể đạp xe đạp, trên năng lực tư duy, có thể đánh cờ, có thể xem hiểu kịch truyền hình, trình độ như vậy, coi như là hoàn toàn bình phục, căn bản không thể trong cậy vào bọn họ như người bình thường bắt đầu lao động, công tác, hoặc là gánh trách nhiệm nuôi gia đình.

Tình huống của Phó Tu Nhiên, xác thực là kì tích.

Một ngày này, An Trình cùng Đại Tráng vẫn là mang theo Bảo Bảo tới thăm hai người cha.

Bảo Bảo sắp năm tháng rồi, thời gian tỉnh ngày càng dài, còn đặc biệt thích cùng người chơi, lúc nghe người ta nói chuyện sẽ thỉnh thoảng lộ ra bộ dạng không răng tươi cười hạnh phúc của đứa nhỏ, khiến bốn nam nhân đều yêu thích vô cùng, tranh nhau cướp ôm Bảo Bảo, chỉ là Phó Tu Nhiên lực cánh tay yếu một chút, ôm một chút tiếc nuối mà qua tay người khác.

Mấy người vô cùng vui vẻ nói chuyện trong chốc lát, Phó Tu Nhiên đứng dậy, đi vài bước, vịn vách tường, hướng về phía toilet đi.

Chu Nguyên Dịch nghĩ tới đi đỡ y, y khoát tay nói không cần, tự mình có thể đi.

Chu Nguyên Dịch liền để cho y tự đi.

An Trình nhìn, hơi lo lắng nói: "Ba Phó một người có thể làm sao? Người bình thường có lẽ cảm thấy đi WC vung nước tiểu thật là chuyện dễ dàng, đối với người bệnh mà nói lại không thoải mái, thiệt nhiều động tác cấu thành. Cha, con trước kia lúc ngã gãy xương nằm trên giường trọn vẹn nửa năm, rất có thể hiểu được."

Chu Nguyên Dịch nhẹ nhàng nói: "Không có chuyện gì đâu, ba con có suy nghĩ này, hết thẩy cũng sẽ ổn thôi."

Phó Tu Nhiên cố gắng tất cả mọi người nhìn ở trong mắt, An Trình giữ trong tâm, khi ngày hôm sau đến, mang cho Phó Tu Nhiên một cây gậy do nước Anh chế tác vô cùng tinh xảo.

Chu Nguyên Dịch vỗ đùi, nói: "Ta ngược lại là sơ sót, vẫn là An Trình nghĩ chu đáo."

Xác thực, bởi vì lúc trước cơ chân héo rút, cho nên, đối với ngôn ngữ cùng năng lực tư duy hồi phục tốt đẹp, Phó Tư Nhiên đi đứng vẫn có chút không thể khôi phục được rất tốt.

Có thể đi, nhưng là, không thể đi được thời gian quá dài, giống như đi chừng mười phút đồng hồ liền phải ngơi một chút, có thể đứng, nhưng là tình huống hoàn toàn không có gì chống đỡ rất dễ dàng mệt mỏi, cho nên, cây gậy này đối với Phó Tu Nhiên mà nói quá thật chính là đúng lúc.

An Trình cười tủm tỉm nói: "Ba Phó, người thử xem dùng tốt không."

Phó Tu Nhiên cẩn thận từng li từng tí mà chống gậy bước đi vài bước.

Không nghĩ tới dùng tốt.

Hơn nữa, chống gậy đi đường cảm giác đặc biệt tốt, đứng ổn, thân thể thẳng tắp đi đường, chỉ cần cổ tay dùng thêm chút sức, thoạt nhìn cùng người bình thường không khác, ngược lại là thêm một chút cảm giác văn nhã tiêu sái mà người thường không có.

NHẶT TỔNG TÀI SINH BÁNH BAOWhere stories live. Discover now