Chương 30

667 43 6
                                    

Ba người ngồi trên xe không hề nói gì,Tiểu Mãn vì tính cách hơi lạnh lùng, đối với người xa lạ ít thích phản ứng, Đại Tráng chính là có phần chọn người một cách đặc biệt, đối với Tiểu Mãn cười cười nói nói, đối với bạn bè thân quen hợp nhau cũng có thể qua loa vài câu, đối với Nhị Ngưu chính là không có gì nói, vả lại còn kiêng kị hắn là "Nhị Ghế", sợ Tiểu Mãn mất hứng, con mắt luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, cơ hồ một đường không nói chuyện. Nhị Ngưu là người có tính cách thích nói cười, nhưng lúc này trong bụng kìm nén ác ý, trên tay lại lái xe, cho nên cũng không quá rãnh rỗi, cứ như vậy một đường trầm mặc chạy đến bệnh viện trấn. Người khác khác thường, Tiểu Mãn là người mẫn cảm, cảm giác bầu không khí không đúng, liếc mắt hướng trên người Nhị Ngưu với Đại Tráng quét thêm vài lần, cảm thấy tò mò.

Đã đến bệnh viện, Nhị Ngưu bởi vì có việc dỡ hàng, liền đưa hai người đặt ở cửa bệnh viện, chính mình đi trước dỡ hàng, hẹn một lát nữa lại đến đón bọn họ. Đại Tráng thấy Nhị Ngưu đi ngay lập tức thở dài một hơi, lập tức bắt đầu bận việc, đăng kí, cùng đợi số khám bệnh, đóng viện phí, làm kiểm tra..., bởi vì kết quả kiểm tra buổi chiều mới lấy được, Đại Tráng liền dẫn Tiểu Mãn lên tiệm cơm thị trấn ăn cơm, thuận tiện chào hàng rùa anh mang đến.

Tiệm cơm mua năm con lớn, còn lại có chút nhỏ nhìn bộ dạng chủng loại không quá tốt, tiệm cơm người ta không muốn, Đại Tráng chỉ có thể cầm đi ra chợ trên bán.

Vừa vặn Nhị Ngưu dỡ hàng trở về, Đại Tráng bận chọn thêm vài món ăn, cùng ăn trong chốc lát, Đại Tráng nói: "Nhị Ngưu, anh cùng với Tiểu Mãn chậm rãi ăn, tôi đi ra ngoài đem mấy con rùa này bán đi, nhiều nhất một giờ sẽ trở lại."

Nhị Ngưu đang nghĩ cùng Tiểu Mãn một mình nói chuyện nhân cơ hội buông lời gièm pha, nghe xong lời này giống như gãi trúng chỗ ngứa, vội nói: "Anh cứ đi làm việc của anh đi."

Đại Tráng nhìn Tiểu Mãn trong ánh mắt mang theo nhu tình quyến luyến, giống như dặn dò một đứa bé mà dặn dò Tiểu Mãn nói: "Anh đi một chút sẽ trở về. Em chậm rãi ăn một chút, ăn xong nghỉ ngơi một lát, đừng quá vội vàng uống nước, đối với dạ dày không tốt."

Tiểu Mãn miễn cưỡng nói: "Biết rồi, Tiểu Anh Tử."

Hắc, lại trêu chọc nam nhân nhà mình. Trêu chọc liền trêu chọc, còn nói cái lão thái giám chết bầm kia. Đại Tráng dở khóc dở cười mà nhìn Tiểu Mãn, trong lòng hết cách, bởi vì Nhị Ngưu ở đây, không thể cãi nhau, bằng không thì làm cho người nhìn thấy hai người giống như liếc mắt đưa tình, Đại Tráng đành phải dậm chân một cái, đi.

Nhị Ngưu thấy cơ hội tới, liền tiến đến trước mặt Tiểu Mãn, nói: "Tiểu Mãn, anh còn mất trí nhớ sao? Chuyện trước kia một chút cũng không nhớ sao?"

Tiểu Mãn bất động thanh sắc nhìn hắn, lắc đầu, nói: "Không có. Nhưng không việc gì, mất trí nhớ như thế này, đến lúc muốn nhớ, thì sẽ nhớ."

"Nhưng" Nhị Ngưu biểu lộ vẻ mặt tự trách nhìn Tiểu Mãn, nói: "Chỉ sợ lúc anh nhớ lại đã bị người lừa, hơn nữa cũng không thể trở về như trước được."

Tiểu Mãn đã sớm cảm thấy Nhị Ngưu này dị thường, tuy Nhị Ngưu đang tận lực che dấu cùng thu liễm bản tính của mình, nhưng, lúc nhìn hắn xuống xe cùng đi đường không tự chủ được mà phong tình vặn vẹo phần hông, còn có ngẫu nhiên nhếch lên lan hoa chỉ, đối với nam nhân lúc nói chuyện luôn híp mắt cười làm dáng, Tiểu Mãn cũng đã đánh nhãn hiệu lên người hắn: Không nghĩ tới tại nơi nông thôn này nhìn lạc hậu lại có thể có một thụ rõ ràng như vậy. Còn là một thụ làm dáng, khát khao thụ. Nhưng thấy đổi mới này mở cửa gió xuân còn thật đúng là gió thổi Thần Châu mỗi một tấc đất, ít nhất trên người Nhị Ngưu, liền thể hiện ra đường ray giữa thành thị và nông thôn. (Câu cuối chẳng hiểu nó nói gì cả (=.=||||)

NHẶT TỔNG TÀI SINH BÁNH BAOWhere stories live. Discover now