Chương 3: Đưa đi bệnh viện

961 54 2
                                    

Điền Đại Tráng cũng chỉ là nghĩ như thế, trên thực tế thì, anh không có đem người ném đi, ngược lại là đem cánh tay rắn chắc hữu lực ôm chặt mông eo đặt ở trên lưng, cắn răng hút không khí, sau đó cất bước chạy như điên xuống núi.

Phải nhanh! Chậm liền mất mạng!

Hành trình hơn mười dặm, vậy mà Điền Đại Tráng cộng lại cũng chỉ chạy hơn một giờ, trên người còn cõng một nam nhân ước chừng một trăm cân, Điền Đại Tráng cũng bội phục chính mình. Về đến nhà rồi, Điền Đại Tráng chưa kịp nghỉ ngơi hít thở, thậm chí không có đem người trên lưng thả xuống, tiếp tục vác ở trên lưng, giống như đây không phải là một người, mà là tựa như một bộ phận trên thân thể anh. Điền Đại Tráng không chút do dự xê dịch viên gạch, lấy cái hộp sắt trong vách tường, mở ra cũng lười đặt lại, trực tiếp đem tiền bỏ vào trong túi quần, vội vàng quay người, cõng người trên lưng đi ra cửa, tiếp tục bước nhanh đi ra ngoài, lần này, hướng về phía thị trấn đi.

Ước chừng đi chừng mười phút đồng hồ, cuối cùng đã đi tới thôn đi thông trên thị trấn, Điền Đại Tráng lưng cõng người đứng trong chốc lát, vẫy tay ngăn lại một chiếc xe nông nghiệp, đối với người lái xe trên xe nói: "Đại ca, xin thương xót..."

Cho đến khi nhìn rõ người lái xe trên xe là ai, Điền Đại Tráng có loại xúc động muốn xoay người rời đi, chỉ là người trên lưng càng ngày càng mềm nhũn đi, anh cắn cắn môi, trông coi cái chân muốn chuyển hướng của chính mình.

Nguyên lai, người lái xe này trong thôn nổi danh "Nhị ghế" tên là Đại Ngưu, so với Điền Đại Tráng lớn hơn vài tuổi, lại giống như các bà các chị. Gọi là "Nhị ghế", cũng là người trong thôn đối với những người rõ ràng trưởng thành bộ dáng là lão nam nhân, lại không tự coi mình là đàn ông, ngược lại thích đàn ông là danh xưng miệt thị. Đại Ngưu tên hùng tráng như vậy chỉ là hư danh, lớn lên thân thể lại nhỏ, trong nhà trồng không được, gánh không được, may mắn học được kĩ thuật lái xe, người nhà của hắn chắp vá lung tung giúp hắn mua một chiếc xe, hắn ở ngay tại thôn và thị trấn, trên huyện chạy vận chuyển, ngược lại kiếm được một ít tiền, thiếu nợ ở trong nhà cũng trả hết. Bản thân cũng không xấu, chỉ là đối tượng là nam nhân tròng mắt bắt đầu liếc nhìn, còn thích động thủ động cước, lần trước trong thôn chiếu phim, Điền Đại Tráng lại vừa vặn lần lượt ngồi cạnh hắn, cái tay kia không biết xấu hổ lại duỗi trên đùi Điền Đại Tráng, thiếu chút nữa là mò tới trứng, Điền Đại Tráng tức giận đẩy hắn té ngã. Tuy là chú cháu, bị sờ một cái cũng không mất gì, Điền Đại Tráng chính là không thích, loại người bừa bãi như vậy khiến anh cảm thấy buồn nôn, thế cho nên về sau thấy Đại Ngưu liền không nói hai lời quay đầu đi.

Đại Ngưu trông thấy là Điền Đại Tráng, ngược lại là một chút cũng không có để bụng lần trước bị đẩy ngã, ngược lại mỉm cười nói: "Ơ, này không phải Đại Tráng sao? Cậu làm gì thế, xem trán ướt mồ hôi, cũng không lau lau?"

Điền Đại Tráng thấy bộ dáng lúc này của hắn có chút giống con người, cũng không tính toán, tóm lại, người bị thương trên lưng quan trọng hơn, anh gian nan lắc đầu, miễn cưỡng đưa tay lau mồ hôi trên trán đang chảy xuống lông mi, nói: "Đại Ngưu ca, trên lưng tôi vác người bị thương, anh giúp một cái, mang giúp chúng tôi đi đến bệnh viện trấn trên, chậm chỉ sợ cứu không được."

NHẶT TỔNG TÀI SINH BÁNH BAOWhere stories live. Discover now