Chương 73

292 20 0
                                    


Ngày hôm sau, lúc lại đến bệnh viện thăm, nhìn thấy hai người cha, nghĩ đến ngày hôm qua ngôn luận không nên, An Trình cùng Đại Tráng đều có chút ngượng ngùng, tay chân cũng không biết để vào đâu.

May mắn trong tay có một Bảo Bảo có thể di chuyển ánh mắt, vợ chồng son giơ Bảo Bảo, vô sỉ mà bán manh, ý đồ lăn lộn qua đi.

Bảo Bảo càng ngày càng đáng yêu, hai bên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt mọc một chút tóc mềm mại, cánh tay nhỏ mập mạp trắng trắng, bộ dáng đặc biệt thú vị. Còn rất thích người khác pha trò nó, pha trò thì liền toét miệng nhỏ ra cười, quả thực có thể khiến lòng người vui vẻ.

Chu Nguyên Dịch bắt đầu làm ra bộ dạng mặt mất hứng, không cho con trai con rể bộ mặt hòa nhã, bị Bảo Bảo bán manh quấy nhiễu như vậy, lập tức đã quên, còn cầm dao gọt trái cây gọt cắt dưa hấu cho vợ chồng son.

Ngược lại là Phó Tu Nhiên như không có việc gì, biểu lộ vô cùng ôn hòa, tựa hồ cũng không có ý trách cứ, khiến hai người thở dài một hơi.

Đại Tráng nhỏ giọng tiến đến bên tai An Trình, nói: "Ba Phó của em tu dưỡng thật tốt."

An Trình cũng tỏ vẻ đồng ý.

Thế nhưng mà, kế tiếp, bọn hắn thấy gì?

Ăn xong dưa hấu người một nhà ngồi nói chuyện phiếm, trêu chọc Bảo Bảo. Hai người cha ngồi một bên, vợ chồng son ngồi một bên.

Chu Nguyên Dịch ngồi cái ghế có chút thấp, Phó Tu Nhiên bỗng nhiên nói: "Đừng nhúc nhích, nơi này có con muỗi." Liền hướng trên cổ Chu Nguyên Dịch đập qua.

Đại Tráng cùng An Trình ánh mắt toàn bộ bị hấp dẫn, nghĩ thầm, ơ, bệnh viện được xưng cấp năm sau đâu rồi, rõ ràng không có diệt côn trùng có hại? Con muỗi là thứ truyền bệnh như vậy sao có thể cho phép tồn tại???

Con muỗi không biết có đập vào hay không, bọn hắn nhìn thấy chính là, Phó Tu Nhiên sách một tiếng, thản nhiên nói: "Không cẩn thận đem cổ áo em đều làm cho rối loạn, anh sửa sang cho em."

Vì vậy, kế tiếp, Đại Tráng cùng An Trình đều thấy được.

Thấy được.

Phía dưới áo sơ mi, phía trên xương quai xanh, trên cổ Chu Nguyên Dịch có vài chỗ đỏ rừng rực, chẳng lẽ hai người cha thiên lôi động đến địa hỏa, lửa cháy gặp củi khô?

Thật sự là càng già càng dẻo dai. Chúng tiểu nhân bội phục cực kì.

Chu Nguyên Dịch cũng ý thức được không đúng, vội vàng đẩy Phó Tu Nhiên, hồ nghi nói: "Anh làm gì." Liền rời đi.

Đợi Đại Tráng cùng An Trình thăm hỏi xong rồi đi ra ngoài, Đại Tráng nhịn không được buồn bực hỏi An Trình: "Em nói ba Phó đây là làm gì vậy? Người khác đều là che không kịp, ông như thế nào như là cố ý cho chúng ta xem."

An Trình hữu khí vô lực nói: "Anh cuối cùng cũng có chút thông minh, nhìn ra một chút manh mói. Nhưng không phải là lộ ra cho chúng ta xem. Đây là thị uy hiểu hay không? Cho hai đứa nhỏ các ngươi nói hưu nói vượn, cho hai đứa nghi vấn lung tung năng lực của ba. Không thể nó rõ, thì mượn sự thật để chứng minh, sinh hoạt tính phúc của hai người cha là đạt tiêu chuẩn."

NHẶT TỔNG TÀI SINH BÁNH BAOOnde histórias criam vida. Descubra agora