Chương 81

279 18 0
                                    

Một đoàn người trở về nhà, tự nhiên chuyện đầu tiên là xem Bảo Bảo.

Bảo Bảo mặc một thân quần áo trẻ sơ sinh màu lam nhạt, trên đỉnh đầu đội một cái mũ thêu chữ thập mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn đô đô giấu ở bên trong, giống như một tiểu thiên sứ, dường như chấp cánh liền bay đi, đem Chu Nguyên Dịch và Phó Tu Nhiên yêu thích vô cùng, ôm lại ôm, hôn rồi lại hôn, thanh âm trùng nhau hỏi: "Bảo Bảo, còn nhớ ông nội không? Bảo bảo ngoan, nhìn ông nội mang thứ gì đến cho con nè."

An Trình cười hì hì nhìn hai người cha, nói: "Cha, ba Phó, hai người thoạt nhìn khí sắc rất tốt." Quả nhiên, tình yêu tẩm bổ khiến cả người đều tỏa sáng, ha ha.

Chu Nguyên Dịch mỉm cười nói: "Vậy sao? Tâm tình dễ chịu sắc mặt liền tốt."

An Trình nhìn chăm chú bộ dáng đi đứng của Phó Tu Nhiên, không có cầm gậy nhưng đi đứng vô cùng tự nhiên, xem như triệt để khỏi hẳn đi à nha? Trong lòng vô cùng cao hứng.

Phó Tu Nhiên ngước mắt lên nhìn thấy vẻ mặt con trai như thế, trong nội tâm tự nhiên cũng là vui sướng. Y là người tính cách nội liễm, mặc dù cũng là người tạo ra con trai nhưng thân thiết giống như Chu Nguyên Dịch, chung quy vẫn là không có.

Con trai lớn rồi, thiếu một phần thân mật chung quy vẫn là thiếu, tùy tiện thân cận, sẽ chỉ khiến con trai cảm thấy không được tự nhiên, cần gì chứ?

Phó Tu Nhiên tuy nghĩ vậy, trong ngực ôm khuôn mặt non nớt của Bảo Bảo hôn một cái, nói: "Bảo Bảo, ông nội Phó mang đến cho con rất nhiều quà, muốn cảm ơn ông nội như thế nào đây? Đến, hôn một cái ~~~"

Bảo Bảo trong lúc mọc răng đặc biệt thích chảy nước miếng, ông nội chính mình chủ động yêu cầu, cũng liền không chút khách khí mà trát nước miếng lên mặt Phó Tu Nhiên.

Chu Nguyên Dịch và An Trình đều nở nụ cười, An Trình vội vàng lấy một tờ khăn giấy đưa cho ba Phó, khéo léo mà hóm hỉn giải thích: "Bảo Bảo thích ai, liền trát một mặt nước miếng, không có biện pháp, đứa nhỏ thích, chính là hạn hẹp như vậy."

Phó Tu Nhiên thiệt tình cảm thấy rất tự hào, nhìn An Trình đứa nhỏ này được dạy bảo tốt lắm, phong độ nhẹ nhàng, nói chuyện vừa hành sự tự nhiên vừa thỏa đáng, cẩn thận.

Trong chốc lát, mở va li ra, trước đổ ra một đóng lớn đồ chơi đến. An Trình nhìn xem liền nở nụ cười, nói: "Ba Phó, hai người là đem đồ trong cửa hàng trẻ em đem đến nhà con biến thành khu vui chơi à."

Phó Tu Nhiên hiện tại thân thể khôi phục cơ bản, rốt cục có thể ôm Bảo Bảo, lúc này liền ôm Bảo Bảo không buông tay, tùy ý cầm một món đồ chơi đến trước mắt Bảo Bảo lắc lư, dụ dỗ Bảo Bảo chơi. Bảo Bảo mới lạ mà đưa bàn tay nhỏ bé đi bắt lấy, vui vẻ cười khanh khách, tuyệt không sợ người lạ.

Dì Hứa vội vàng tiến lên, nói: "Chu ...lão tiên sinh, Phó...tiên sinh, Bảo Bảo chính là đang mọc răng, thích nhất cầm đồ bỏ vào miệng cắn, hiện tại trước đừng cho nó, chờ tôi vào bếp lấy đồ đã tiêu độc nhiệt độ cao sau đó mới có thể cho Bảo Bảo chơi."

Ách... cái này dì ngược lại là người cẩn thận, chỉ là...được rồi, An Trình trong đây là Chu tiên sinh, ta liền là Chu lão tiên sinh, ta biến thành Chu lão tiên sinh, mà Phó Tu Nhiên vẫn là Phó tiên sinh, này không loạn bối phận sao? Chu Nguyên Dịch sắc mặt trầm xuống, lập tức khó chịu.

NHẶT TỔNG TÀI SINH BÁNH BAOWhere stories live. Discover now