Chương 5: Vả mặt bắt đầu từ dừng hết thẻ tín dụng của mẹ nuôi.

11.9K 687 28
                                    

   Vừa nghĩ tới giọng sữa nhỏ của Đô Đô ở trong điện thoại ủy ủy khuất khuất, tâm của Diệp Phạm trong nháy mắt bị hoà tan. Cô vừa rời khỏi đoàn làm phim, liền nhanh chóng trở về nhà. Diệp Phạm ấn mật mã cửa, tiếng tít tít vang lên, trong phòng liền truyền đến thanh âm của Bảo Bảo. "Mẹ về rồi!"

   Diệp Phạm nghe được tiếng dép lê đá lẹt xẹt, cửa vừa mở ra, một tiểu mập mạp lao đến, ôm lấy đùi Diệp Phạm. Tay bé giơ lên, một mực nhảy tại chỗ. "A, mẹ về nhà."

Diệp Phạm cười cúi xuống, cô đem Bảo Bảo mang theo mùi sữa thơm ôm vào trong ngực, hôn đến mấy lần. "Bảo Bảo, có nhớ mẹ hay không a?"

Diệp Đạc tiểu bảo bối gấp gáp, tranh thủ thời gian mở miệng: "Có." Bé sợ Diệp Phạm không tin, còn dùng tay vẽ mấy lần, bé vẽ trên không trung một vòng tròn thật lớn. "Nhiều như vậy nha."

Diệp Phạm lại ôm lấy tiểu mập mạp, hôn mấy cái. Mỗi lần nhìn thấy Đô Đô, cô đều không thể không cảm khái một câu, tiểu mập mạp đáng yêu như vậy đến cùng là từ đâu tới. Lúc Diệp Phạm ôm Đô Đô, tay áo trượt xuống một chút, lộ ra những vết thương thật nhỏ trên cánh tay. Tuy vết thương không sâu, nhưng hiện lên rõ ràng, nhìn qua mà thấy giật mình.

Đô Đô vừa nhìn thấy, lập tức xẹp miệng, nước mắt theo cằm bé chảy xuống: "Mẹ đau nhức, Bảo Bảo thổi phù phù."

Một bên bảo mẫu Lý mẹ cũng kinh hô một chút: "Nhanh đến thoa thuốc lên?"

Lý mẹ sau khi bận xong việc nhà quay trở lại, phát hiện Diệp Phạm biến hóa rất lớn, cô không những đối với người khác ôn hòa không ít, đối với con trai luôn không thích từ trước đến nay cũng bắt đầu yêu thương. Lý mẹ sau khi cùng Diệp Phạm ở chung một đoạn thời gian, dần dần thay đổi cách nhìn đối với Diệp Phạm, bắt đầu đau lòng người mẹ phải mang theo đứa bé mồ côi cha này.

Diệp Phạm vốn là không muốn để cho Bảo Bảo trông thấy, không nghĩ tới bị lộ. Đô Đô đứng ở trước mặt cô vẫn còn đang ủy khuất khóc. Diệp Phạm giấu đi vết thương trên tay, ôm lấy Đô Đô, cô nhìn về phía Lý mẹ: "Lý mẹ, làm phiền người giúp con đem hộp thuốc y tế mang đến trong phòng."

Lý mẹ đáp ứng một tiếng, đi phòng khách tìm hộp thuốc y tế trong ngăn kéo. Diệp Phạm thì ôm Đô Đô trở về phòng.

Đô Đô cẩn thận ôm cổ Diệp Phạm: "Mẹ, không nên ôm, Bảo Bảo nặng."

Diệp Phạm bật cười, cô đem Đô Đô thả trên mặt đất, hai mẹ con cùng đi vào gian phòng. Diệp Phạm tự mình xử lý vết thương, mặc dù có chút nhói nhói, nhưng sắc mặt cô không đổi. Ngược lại Đô Đô như lâm phải đại địch(1), bé bĩu môi, nhẹ nhàng thổi.

Diệp Phạm nhìn Đô Đô rũ mắt xuống bộ dáng chuyên chú, nhịn không được đưa tay vuốt vuốt đầu của bé, tóc bị cô vò lộn xộn, cô mới ngừng tay. Đô Đô một mặt mờ mịt nhìn về phía Diệp Phạm,  nước mắt treo trên lông mi dài vẫn chưa rơi xuống, không biết chuyện gì xảy ra.

Sau khi Diệp Phạm đem Đô Đô dỗ ngủ xong, bắt đầu làm việc của chính mình, cô lấy điện thoại di động ra xem xét tin tức ngày hôm nay. Thời điểm xem đến một tin nhắn mới nhất, Diệp Phạm nhíu nhíu mày.

Xuyên qua thành mẹ ruột nhân vật phản diện phật hệTempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang