Chương 21

8.5K 454 79
                                    

Bởi vì mỗi sinh vật đều trải qua lựa chọn rồi mới bắt đầu tiến hóa, chứ không phải muốn liền được, cho nên tạo thành cảnh quan kỳ dị trước mắt. Hai bên đường, cây Bạch dương phẳng phiu, cao lớn dựng đứng sinh trưởng mạnh mẽ, ước chừng cũng phải mười mét, còn một số cây vân tiêu héo úa kỳ dị, ũ rũ mọc lung tung ở gần đó, thậm chí còn có hai khóm cây, nhánh chỉa tứ tung quỷ dị, đem lùm cây biến thành một thứ loạn bất tao xấu xí đến cực điểm.

Vu Giai không ngừng xoay tay lái, tránh né các loại tập kích xảy ra bất thình lình này.

Cũng may mắn, hai bên quốc lộ sinh vật cũng không nhiều, cho nên chờ ra đến đường cao tốc, cản trở càng ít đi, chỉ có một ít xe hơi cũ nát, giống như đã bị vứt bỏ thật lâu.

"Xem ra cái gọi là uy hiếp từ ánh mặt trời đã bị giải trừ." Xe lại từ từ đi ngang một chiếc xe khác đã hoàn toàn trở thành sắt vụn, Tần Sở nhìn thoáng qua, tiếp tục nói: "Chính là không biết những người này đi đâu rồi nhỉ, cứ như vậy đem xe để giữa đường, không phải là xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ?"

Cảnh Hạ sửng sốt, theo phản xạ hỏi han: "Tần tỷ... Chị không nghĩ có thể là xe hết xăng không đi được nữa sao?"

"..." Mặt Tần Sở nhất thời đỏ lên, xấu hổ mà khụ hai tiếng quay qua chỗ khác nhìn nhìn, mơ hồ nói: "Chị... Chị chỉ là đùa một chút, chị làm sao có thể không biết việc này. Ngược lại tiểu hỗn đản, sao cậu lại để một con chuột nằm trên đầu nha, trông cả hai thật ngốc, cậu xem —— con chuột ngu ngốc này, ha ha." Cố ý nâng thanh âm lên mà cười to, Tần Sở không được tự nhiên mà nói sang chuyện khác.

"Kỷ kỷ kỷ kỷ!!!"

Chuột đại gia ta là Hams biến dị! Mi mới là con chuột! Cả nhà mi mới là chuột! Hự hự.

Cả người Hắc tiểu tử lông đều xù lên hết, tứ chi nho nhỏ bám chặt trên tóc Cảnh Hạ, nó tự biết thân biết phận mà sử dụng thật tốt lực đạo để bám, khó khăn nhất chính là bảo trì cân bằng để không bị té khi đang cãi lộn, đôi mắt nhỏ tròn xoe trừng to nhìn Tần Sở, cho dù hàm ý mang tính chất đe dọa nhưng.. Thật đả kích trái tim bé nhỏ, vì ánh mắt đó không có một chút lực sát thương nào.

Cảnh Hạ bất đắc dĩ mà nhìn thoáng qua Tần Sở.

Trước đó, khi Vương quản gia qua đời, bởi vì cảm xúc quá mức kích động mà cậu đem mọi thứ đều quy kết lên người Tần Sở, sau hồi tưởng lại, thật sự làm cậu cảm thấy có một chút xấu hổ. Chính như Tần Sở đã nói, cậu đại khái cũng biết Vương quản gia là không qua được vài ngày, hơn nữa Tần Sở cũng không phải cố ý, bản thân thì không thể làm được gì mà còn đi đổ lỗi cho người khác.

Vương quản gia có thể nói là ra đi thực yên bình, thậm chí tại mạt thế như thế này, ông có thể tránh khỏi các kiểu tra tấn cũng là một loại may mắn. Sau khi chấn chỉnh tinh thần, làm đầu óc tỉnh táo lại, Cảnh Hạ vô cùng thản nhiên mà tiếp nhận hiện thực, cố gắng suy nghĩ theo hướng tích cực, nhìn thẳng vào ngày mai.

Tuy rằng không có cùng Tần Sở nói qua cái gì, nhưng hai người đều ăn ý không nhắc lại sự tình đêm hôm đó, coi như cái gì cũng không có phát sinh.

[Đam mỹ] Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng - Mạc Thần Hoan [Hoàn]Where stories live. Discover now