Chương 14

8.1K 588 51
                                    

"Thuật vật lộn cùng với cái... Cái thủ thế kia của cậu, là từ đâu học được ?"

Cảnh Hạ sửng sốt, lập tức hiểu được ý của Tần Sở.

Ở đời trước, Kỷ Xuyên Trình không chỉ chuyên môn cho cậu tiến hành một ít huấn luyện tàn khốc, nhưng cũng dạy cho cậu không ít kỹ xảo vật lộn. Không thể không thừa nhận, Kỷ Xuyên Trình đúng là một thầy giáo hay, ít nhất những thứ nhìn như tầm thường này đã từng cứu Cảnh Hạ một lần rồi lại một lần.

Về phần cái thủ thế kia ——

Ngón cái hướng xuống dưới, ngón áp út cụp vào trong.

Hai cái này đều là động tác giả, một cái cuối cùng mới chính là tập kích thật sự. (._. Mình cũng chả hiểu đoạn này lắm thôi thì khó quá bỏ qua hén. *vô trách nhiệm* =]])

Đó cũng là thứ Kỷ Xuyên Trình từng dạy Cảnh Hạ.

Trên mặt gợi lên một tia tươi cười, Cảnh Hạ ngữ khí thoải mái mà cười nói: "Cái kia á, là A Xuyên dạy em a. Tên kia trước lúc trực đêm đã cố ý nói qua, nếu gặp phải chuyện gì, liền phải hảo hảo phối hợp. Em đây chính là cố ý dựa theo mệnh lệnh của cấp trên làm việc, hắc hắc."

Tần Sở ý vị sâu xa mà nhìn Cảnh Hạ hồi lâu, nhưng không có mở miệng. Mà Kỷ Xuyên Trình thì bất động thanh sắc mà thùy mâu quét mắt nhìn Cảnh Hạ một cái, cũng không có phản bác. Một chuyến đi bốn người cứ như vậy tiếp tục hướng về phía tây, duy độc chỉ có tiếng "Kỷ kỷ" của Tiểu Hắc không ngừng kêu to .

Càng đi vào trong, rừng rậm càng tươi tốt như là đang biểu thị một dấu hiệu không rõ nào đó.

Tầng tầng lớp lớp núi rừng càng thêm rậm rạp, cho dù là mặt trời cực nóng nóng bỏng của 12h trưa cũng không thể chiếu xuyên qua lớp lá dày. Toàn bộ rừng rậm đều là một mảnh an tĩnh đến nổi tiếng bước chân đều quanh quẩn trong đây, không có tiếng ve, không có tiếng chim hót, đem cả sườn núi cách ly với thế giới bên ngoài.

Tất cả mọi người mang theo mười hai vạn phần cảnh giác mà đi, tuy rằng thần sắc trước sau như một đề rất thoải mái, nhưng là tay phải Cảnh Hạ lại gắt gao mà nắm chuôi đao, một chút đều chưa từng buông tay. Hơn nửa tháng hành trình ở trong nơi này, cơ hồ mỗi ngày đều phải xuất hiện một ít chuyện nhỏ ngoài ý muốn, vả lại tần suất phát sinh càng ngày càng cao, càng ngày càng nguy hiểm.

"Tần tỷ, chúng ta có khả năng đi ra khỏi cánh rừng này đến vùng cấm bộ đội không ?" Cảnh Hạ một bên cắn một khối bánh bích quy lót dạ, một bên hỏi: "Còn đi xuống như vậy, vô luận là đồ dự trữ của chúng ta có thể tiếp tục kiên trì hay không, chỉ sợ... Sinh vật tiến hóa trong núi này, chúng ta cũng không có biện pháp chống lại."

Cảnh Hạ không biết tốc độ tiến hóa của nhân loại rốt cuộc như thế nào, nhưng là từ hơn nửa tháng giao thủ đến nay, cỏ cây, sinh vật tiến hóa tốc độ vô cùng dị thường. Hoặc có lẽ là đến kỳ giếng phun (Ý ở đây là đến kỳ sinh vật tiến hóa nhiều), nhóm sinh vật nguyên bản chỉ có thể xem như một uy hiếp nhỏ nơi núi rừng mà bây giờ tốc độ tiến hóa càng lúc càng nhanh, mà bọn họ...

Đến nay không có người nào phát sinh tiến hóa.

Tần Sở uống một hớp nớc, nói: "Kỳ thật dựa theo tốc độ của chúng ta, hẳn là đã sớm đến vùng cấm. Nhưng là... Núi này biến hóa quá lớn, chúng ta rất có thể đã đi vòng luẩn quẩn. Cây cối biến dị quá nhanh, che mất vị trí của mặt trời, chúng ta không có biện pháp phân rõ phương hướng. Ngay cả kim chỉ nam (la bàn), hiện giờ cũng bởi vì cực từ biến hóa mà mất đi hiệu quả." Nhẹ nhàng mà hít một tiếng khí, Tần Sở ngẩng đầu nhìn thoáng qua Kỷ Xuyên Trình đang quan sát chung quanh, ghé sát vào Cảnh Hạ, nhỏ giọng nói rằng: "Chúng ta đã... lạc đường ."

[Đam mỹ] Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng - Mạc Thần Hoan [Hoàn]Where stories live. Discover now