Phần 153: Thế tử khác thường

Start from the beginning
                                    

Tiêu Ngự lập tức trợn to mắt, đó chẳng phải Tạ thế tử à?! Ăn mặc giản dị đứng ở kia làm gì?

Không chờ hắn thắc mắc, đáp án đã xuất hiện trước mắt.

Một bóng người tinh tế đuổi theo, bước song song với Tạ Cảnh Tu. Người nọ nghiêng đầu nhìn Tạ Cảnh Tu, Tiêu Ngự không thấy được dung mạo, nhưng mỗi một động tác giơ tay nhấc chân cho thấy đó phải là người hết sức hồn nhiên.

Tuy mặc trang phục nam, nhưng với con mắt tinh tường của bác sĩ ngoại khoa lão luyện, Tiêu Ngự nhìn ra ngay người kia rõ ràng là nữ mặc nam trang.

Tạ thế tử đi dạo phố với một nữ tử?!

Tiêu Ngự cảm thấy như có luồng sét bổ xuống đầu, hắn đứng máy, không nghĩ ra ý tưởng gì.

Hai người kia đi rất nhanh, theo sau có mấy thị vệ mặc thường phục, lén lén lút lút nhìn đông nhìn tây.

Trước đây hắn cũng được thị vệ bảo hộ, sao cảm thấy họ đâu có bộ dạng khả nghi thô tục như những người này!

"...Trượng phu nhà ta thường ngày nhìn rất thành thật, đối đãi với ai cũng tốt. Ai ngờ hắn lén nuôi một con hồ ly tinh bên ngoài, bây giờ không ngày nào thấy mặt hắn ở nhà, toàn ra ngoài bảo vệ con hồ ly kia, ta giận quá, không cẩn thận sinh bệnh. Khụ, khụ..."

Tiêu Ngự phục hồi tinh thần, nghe phụ nhân ngồi ở bàn bắt mạch huyên thuyên kể khổ với Tần Cánh, Tần Cánh vừa xem mạch cho nàng, vừa khẽ cười lắng nghe.

"Tần tiểu đại phu, ngươi nói xem, sao nam nhân không có ai tốt đẹp hết vậy, toàn ăn trong nồi nhìn trong bát, hồ ly bên ngoài ngoại trừ có nhan sắc thì còn chỗ nào tốt chứ? Chẳng phải thấy hắn có tiền nên mới quấn quýt lấy hắn sao? Ai."

Tần Cánh, "..." Lúc đại thẩm dốc lòng tâm sự với hắn có nhớ hắn cũng là nam nhân không?! Tại sao cha hắn chưa khi nào gặp phải loại bệnh nhân thích thổ lộ tâm tình thế này, còn hắn vừa ngồi vào quầy đã lãnh hết, tọa chẩn hơn nửa năm, hắn đã biết hết chuyện trong nhà ngoài ngõ của người dân tám dặm quanh đây.

"Đinh đại tỷ hãy mở rộng lòng đi." Tần Cánh cười khuyên, tay viết phương thuốc cực nhanh, "Nếu đại ca không nói, nhất định là không muốn cho ngươi biết, hắn muốn sống yên ổn. Ngươi cứ vờ như không biết như trước là được, lâu lâu hồ đồ một lần."

"Không được!" Hai miệng một lời đồng loạt vang lên, Tần Cánh kinh ngạc nhìn Tiêu Ngự.

Phụ nhân như tìm được tri âm, nhìn Tiêu Ngự, kích động nói, "Phượng đại phu cũng cảm thấy không thể bỏ qua đúng không?! Ta tuyệt đối không để con hồ ly kia làm càn, dám mồi chài nam nhân của người khác, xem ta cào nát mặt con hồ ly kia!"

Tiêu Ngự, "..." Thật đáng sợ, hắn không muốn giật dây gây án đâu.

"Một cái tát chẳng thể gây tiếng vang." Tiêu Ngự hừ một tiếng, "Bất kể là hồ ly tinh hay tiểu bạch thỏ, nam nhân đã không muốn về nhà thì còn giữ lại làm gì?"

Đinh đại tỷ suy nghĩ một hồi, đắc chí gật đầu lia lịa.

"Phượng đại phu nói rất đúng, trước hết không quan tâm hồ ly tinh nữa, ta phải xử lý nửa thân dưới của nam nhân đồi bại kia cái đã!"

Tần Cánh, "..." Hắn chỉ là người chẩn mạch thôi mà! Đừng để hắn nghe mấy tin tức đe dọa hôn nhân này nữa...

Tiêu Ngự lại thơ thẩn ngồi một lúc rồi đứng lên, về hậu viện.

Trong đầu không tự chủ tái hiện lại hình ảnh vừa rồi. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tạ thế tử đột nhiên bẻ thẳng lại, nhận ra con gái tốt hơn rồi hả?

Vậy cũng là giai đại hoan hỉ... Tiêu Ngự nghĩ mông lung.

Hắn ngồi ngây người trong phòng, cơm trưa cơm tối không ăn được bao nhiêu, trời tối thui cũng lười châm đèn, vẫn ngồi thừ bên cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn trăng sáng.

Không biết chờ đến bao lâu, trong viện rốt cuộc cũng vang lên tiếng động.

Tiêu Ngự quay đầu nhìn ra cửa, quả nhiên là Tạ Cảnh Tu đẩy cửa vào.

Màu áo lam càng thêm thanh lãnh dưới ánh trăng. Tạ Cảnh Tu nhíu đôi mày dài, đi đến chỗ hắn, "Sao không châm đèn?"

Lúc đến gần, Tiêu Ngự ngửi thấy mùi son phấn trên người lúc nào cũng mang hơi thở lạnh lẽo, lòng không khỏi buồn bực.

"Sao lại ngồi một mình ngẩn người?" Tạ Cảnh Tu cúi xuống, thân hình cao lớn tựa lên đầu hắn.

"Ngươi đi tắm trước đi." Tiêu Ngự đẩy y ra, hơi khó chịu tránh né, xuống giường mang giày.

"Ta rót nước cho Thế tử." Từ sau khi công khai thân phận, Tiêu Ngự không để Bách Linh hầu hạ nữa, phần lớn đều là tự thân vận động.

Tạ Cảnh Tu thản nhiên ngồi xuống giường, bày dáng đại gia chờ hắn đến hầu.

Tiêu Ngự đột nhiên nhớ lại mấy câu Đinh đại tỷ đã nói, tầm mắt lướt từ gương mặt đẹp trai xuống nửa người dưới của Tạ thế tử...

Khụ, hắn rất trong sáng.

Chẳng lẽ mấy hôm nay y đi sớm về trễ là vì nữ tử kia?

Tiêu Ngự nhìn từng chậu nước đổ vào thùng tắm, suy nghĩ đến xuất thần.

Hừm... ôi...

Hắn thật sự muốn biết nữ tử kia là ai?! Rốt cuộc Tạ thế tử có quan hệ gì với nàng?! Thật muốn biết quá mà! Tại sao Tạ Cảnh Tu không nói, không biết thẳng thắn sẽ được khoan hồng sao?! Kyaa! Tên khốn kiếp!

Ngự Tứ Lương Y Where stories live. Discover now