Chương 93. Cướp bóc

10.4K 845 46
                                    

Ngũ Canh kể lại những chuyện quan trọng phát sinh trên đường tới đây.

Thời điểm nghe hắn nói khả năng Chu Câu Trấn có mỏ vàng, mấy tướng lĩnh nhìn nhau cùng hít vào một ngụm khí lạnh.

"Mỏ vàng... ?" Chu Liệt không khống chế được cao giọng, ý thức được tầm quan trọng của việc này, liền vội vã nhỏ giọng: "Thật không sai chứ? Trong tay triều đình chỉ mới có hai cái mỏ vàng!"

Từ xưa tới nay, kim ngân muối thiết* đều do triều đình nắm giữ. Những mỏ này liên quan đến nền tảng lập quốc, triều đình tuyệt đối không thể buông tay để địa phương chiếm làm của riêng, việc che giấu âm thầm khai thác mỏ quặng, một khi bị phát hiện sẽ bị tru di tam tộc.

*vàng, bạc, muối, sắt

Những năm gần đây Bắc Chiêu vẫn luôn phái người đi thăm dò khắp nơi, tìm kiếm mỏ mới. Nhưng sao có thể tìm thấy dễ dàng như vậy? Như hiện tại có mỏ khai thác vô cùng quý trọng, nguyên bản lúc trước hắn cho là Thẩm Trọng Dư vô duyên vô cớ đưa tới một quặng sắt đã là đĩa bánh trên trời rơi xuống. Nếu không phải bây giờ chiến sự gấp gáp, bọn họ nhất định phải lập tức phái người đến chiếm vùng mỏ đó, khai thác hết quặng sắt.

Ai biết quặng sắt còn chưa lấy được, lại nhiều thêm một mỏ vàng!

Tất cả mọi người nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng đều lộ ra nụ cười ngầm hiểu.

Nếu chuyện này là thật, Vương gia e sợ quả nhiên là người nhanaj mệnh trời.

Muốn chế tạo binh khí, áo giáp đều phải dùng đến sắt, có quặng sắt chứng minh binh lực cường thịnh; còn mỏ vàng đại biểu cho tiền bạc cuồn cuộn không ngừng, có tiền, có binh khí, binh cường mã tráng, lo gì không thành đại sự?

"Không bằng để mạt tướng lĩnh binh đi tiếp ứng Vương phi! Chiếm lấy Chu Câu trấn!" Phó tướng Khương Thuật vẻ mặt kích động, lời người khác mở miệng đầu tiên.

Chu Liệt cũng nóng người, hét lên: "Ngươi chưa từng nhìn thấy Vương phi, tiếp ứng cái gì? Chờ đến nơi cũng không nhận ra." Nói xong vỗ ngực nói với Lý Phượng Kỳ: "Vương gia để cho ta đi đi, ta nhất định lấy được Chu Câu trấn, đưa Vương phi bình an tới đây."

"Việc nội vụ trong phủ đô đốc ngươi làm xong rồi à?" Chu Văn thọc tay vào eo hắn, cũng chắp tay nói: "Chu Liệt nhiều việc quấn thân, không bằng để ta đi."

Đây chính là một mỏ vàng, ai không muốn đi đánh trận đầu mở mắt một chút? !

Ba tướng lĩnh cãi nhau ầm ĩ, tranh luận xem ai đi mới thích hợp nhất.

Cuối cùng vẫn là Lý Phượng Kỳ lộ vẻ không kiên nhẫn, gõ ngón tay xuống bàn chặn lại cuộc tranh luận như trẻ em ba tuổi của họ.

Hắn trầm giọng nói: "Ta đi!"

"Nhưng bây giờ Tây Hoàng bên kia..." Chu Văn mặt lộ vẻ do dự.

"Sao nào, ta đi mấy ngày thì các ngươi không bảo vệ phòng tuyến này được à? Vậy các ngươi có thể làm gì?" Lý Phượng Kỳ không nghe hắn phí lời, ngữ khí như chặt đinh chém sắt: "Quyết như vậy, các ngươi lưu lại bảo vệ Vị Châu, cẩn thận đọ sức với Tây Hoàng, tạm thời không cần va chạm trực tiếp. Ta tự mình dẫn người đi Chu Câu trấn tiếp ứng. Việc này tạm thời không cần truyền ra ngoài, chỉ nói với bên ngoài ta đi nghênh đón Vương phi tới Bắc Cương."

Mỏ vàng là chuyện trọng đại, trước khi hành động, thêm một cái người biết sẽ thêm một phần nguy hiểm. Huynh đệ Chu Văn và Khương Thuật đều là tâm phúc đồng sinh cộng tử với Lý Phượng Kỳ, tuyệt đối đáng tin vậy nên Lý Phượng Kỳ mới để bọn họ ở lại.

Bọn họ cũng biết chuyện này trọng đại, cùng nhau chắp tay nói: "Mạt tướng lĩnh mệnh."

"Vậy các người đi làm việc của mình đi." Lý Phượng Kỳ lập tức đứng dậy, gọi Ngũ Canh tới, giục ngựa tới đại doanh ngoài thành chọn lín.

Chu Văn chờ ai đi đường nấy, không ai nói ra chuyện thảo luận trong thư phòng. Ngược lại có mấy tướng lĩnh ngày thường quan hệ tốt nhìn Lý Phượng Kỳ giục ngựa ra khỏi thành, hiếu kỳ nói: "Xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ sắp có đại sự?"

Nhưng ngẫm lại mới bị đánh lui quân Tây Hoàng nên hiện tại làm gì còn chuyện lớn gì.

Chu Văn tính tình thận trọng, liếc nhìn bọn họ một cái, nói: "Sau này tự nhiên sẽ biết." Nói xong liền sải bước đi.

Ngược lại Chu Liệt ngày thường nói nhiều, lúc này nháy mắt, cười hắc hắc nói: "Lão Vương phi và Vương phi trên đường đến Vị Châu xảy ra sự cố, lão Vương phi ít ngày nữa sẽ đến, nhưng Vương phi gặp chút phiền phức, Vương gia vội vã muốn đi nghênh đón Vương phi."

"Đi nghênh đón Vương phi? Chiến sự khẩn cấp như vậy, sao Vương gia có thể bất cẩn rời khỏi Bắc Cương?"

Nói chuyện là một nam tử trắng nõn cao gầy, đầu đội khăn chít, tướng mạo nhã nhặn. Hắn cau mày nói: "Lão Chu sao ngươi cũng không khuyên nhủ, Vương phi trên đường xảy ra sự cố, phái người đi tiếp ứng là được. Hà tất Vương gia phải tự mình đi một chuyến?"

Chu Liệt liếc nhìn hắn một cái, thầm nghĩ ngươi biết cái gì.

Chu Câu trấn không chỉ có Vương phi, còn có một mỏ vàng kia kìa! Vương phi cướp được từ tay Ân gia, Vương gia có thể ngồi yên mới lạ.

Bất quá lời này không thể nói, hắn chỉ có thể cười hắc hắc đám một đấm lên vai đối phương: "Dương Bất Vĩ, ngươi không hiểu rồi. Vương gia vô cùng yêu thương Vương phi." Hắn nhìn tướng lĩnh đang đứng xung quanh, những người này đều là đồng bạn vào sinh ra tử, ngày thường vẫn hay nói đùa, nhưng có một số việc vẫn phải thông báo một tiếng.

"Đừng nói ca ca ta không nhắc nhở qua các ngươi, chờ Vương phi đến đây, các ngươi phải tôn kính một chút, không thì cẩn thận cái này." Hắn nói, đầu trộm đuôi cướp mà làm động tác cắt cổ.

Thời điểm còn ở kinh thành, hắn chịu không ít khổ từ Vương gia. Hai, ba tháng trước, hắn còn không được lĩnh một phần bổng lộc nào đây.

Bây giờ Vương phi không chỉ là đầu kim  quả tim của Vương gia, còn là kim tiêu mụn nhọt của Bắc Cương. Ai dám không tuân kính, Vương gia không vội nhưng hắn gấp.

Mà các tướng lĩnh lại không như vậy nghĩ, bọn họ chưa từng đến kinh thành, cũng chưa từng tiếp xúc với Diệp Vân Đình, tin tức nghe được chính là tại thời điểm Vương gia trúng độc bị tiểu hoàng đế nhục nhã, để nam tử này làm Vương phi. Nam tử là đại công tử phủ Tề quốc công. Còn những chuyện khác đồn đại rất nhiều phiên bản.

Chư vị tướng lĩnh đều khịt mũi coi thường. Người nào không biết Vĩnh An vương trước giờ ở Bắc Cương vẫn xưng danh không gần nam nữ sắc.

Trong quân doanh toàn bộ là nam nhân, rất nhiều nam nhân chưa thành thân, khi không đánh trận không ít người gọi quân kỹ đến hoặc đi dạo kỹ viện. Mà Vĩnh An vương ngoại trừ thỉnh thoảng uống rượu cùng bọn họ, chưa từng thấy hắn thân cận với nữ nhân nào. Mới đầu bọn họ đoán Vương gia có phải là thích nam nhân hay không, có người phía dưới còn đưa đến một tiểu quan đã được dạy dỗ tốt, kết quả từng người một đều bị Vương gia đánh một trận sau đó ném ra ngoài.

Trong lòng tướng sĩ Bắc Cương, Vương gia như vậy chính là thần. Không chỉ khiến Tây Hoàng nghe tiếng đã sợ mất mật, còn thanh tâm quả dục, vậy nên đầy tớ cũng thu liễm rất nhiều.

Bây giờ đột nhiên nghe nói vương gia rất săn sóc nam Vương phi này, thần sắc đều hơi khác thường.

Đặc biệt là Dương Bất Vĩ, lông mày hắn nhíu lại, hạ thấp giọng hỏi: "Vương gia là thấy mới mẻ, hay là..." Thật sự yêu thương?

Nếu như chỉ là vui đùa một chút thì thôi, hắn lại lo lắng vế sau.

Dưới cái nhìn của bọn họ, tiểu hoàng đế ngu ngốc, ngôi vị hoàng đế này sớm muộn cũng thay đổi để Vĩnh An vương ngồi lên, nhưng bây giờ Vĩnh An vương vô duyên vô cớ có thêm một nam Vương phi, vô cùng không thích hợp. Ngày sau lưu lại trên sử sách cũng khó nhìn.

Dương Bất Vĩ hỏi trắng ra như vậy, các tướng lĩnh khác mặc dù không nói ra nhưng vẻ mặt hiển nhiên cũng đang tán thành.

Chu Liệt "Này" một tiếng, biết bọn họ chưa thấy người thì khó có thể thay đổi ý nghĩ nên không giải thích nhiều, chỉ nói: "Chờ sau khi Vương gia nghênh đón Vương phi trở lại các ngươi sẽ hiểu." Nói xong lộ ra vẻ mặt nhắc nhở : "Nhớ kỹ lời ta nói nhé."

Hắn nói xong vội vã đi, các tướng lĩnh còn lại sắc mặt thay đổi không ngừng..

Dương Bất Vĩ thở dài: "Xem ra đại công tử Tề quốc công phủ kia cũng có chút thủ đoạn, ngay cả lão Chu cũng hướng về hắn. Chẳng trách Vương gia không để ý đại cục tự mình đi đón người."

Người còn lại nói: "Việc này chờ Vương gia trở về lại bàn đi. Nếu muốn thành đại sự, Vương phi này chỉ sợ..." Hắn chỉ mới nói nửa câu, nhưng mọi người đều hiểu ý tứ hắn.

Bây giờ Vương gia đã trở mặt với tiểu hoàng đế, hai bên chỉ cách nhau một tầng giấy mỏng manh chưa chọc thủng. Không chắc đến một ngày nào đó muốn đánh, Bắc Cương thắng lợi là điều hiển nhiên, bọn họ cũng đều nguyện ý ủng hộ Vĩnh An vương. Nhưng việc này, quyết không thể bị một nam Vương phi phá hủy.

"Việc này chờ ngày sau hãy nói." Cũng có người nghe lời Chu Liệt nhắc nhở, lắc đầu tản đi.

Đoàn người tản đi ngay tại chỗ, ai về nhà nấy.

Dương Bất Vĩ chắp tay rời khỏi phủ đô đốc, ngẩng đầu nhìn phía đông bầu trời một lúc, sau đó mới chậm rãi rời đi.

***

Ký Châu, sơn trại.

Sau hai ngày nghỉ ngơi, Diệp Vọng long sinh hoạt hổ trở lại.

Diệp Vân Đình cả ngày không biết đang bận cái gì, không có nhiều thời gian để ý hắn, hắn tự cầm đao của mình đi chơi. Trên tay có A Thanh, phía sau còn có lang vương, hùng dũng oai vệ theo sát đội tuần tra đi tuần bên trong trại.

Cháu trai của Triệu bà cũng như cái đuôi nhỏ đi theo sau hắn, cũng một dáng vẻ tuần tra.

[Edit Hoàn/ Đam Mỹ] Xung Hỉ (Trọng Sinh)Donde viven las historias. Descúbrelo ahora