Chương 47. Điều này không giống như ta nghĩ

14.3K 1.1K 211
                                    

Trước tiên phải đưa Diệp Vọng đi thoa thuốc, mấy người cùng về sảnh trước. Bọn họ bước một bước, Lang vương cũng rập khuôn một bước theo sau.

Diệp Vân Đình dừng chân, vẻ mặt e ngại: "Hay đưa nó về lồng trước đi?" Vừa xảy ra hỗn loạn, giờ Lang vương còn đi theo, e rằng sẽ khiến khách mời kinh sợ.

Lang vương ngồi bên chân y, ngước đầu lè lưỡi với y, không biết có phải nó nghe hiểu hay không, còn dùng mũi cọ vào tay y.

Dịu ngoan không giống sói, mà giống một chú chó nhà.

Diệp Vân Đình động viên sờ đầu nó, vốn y muốn thả Lang vương về rừng, nhưng không nghĩ tới con sói này linh tính cao như vậy. Nó không muốn đi, trong vương phủ nuôi thêm một con sói cũng không khó khăn gì.

Nhưng bây giờ đang muốn đi trấn an khách mời vừa bị doạ, mang nó theo sẽ lại làm mọi người kinh sợ.

"Đưa nó theo đi." Lý Phượng Kỳ trầm ngâm, dường như hắn có suy nghĩ khác, hắn thấy Lang vương thu móng vuốt, cười nói: "Tính tình ngươi quá tốt, những người kia nhìn ra điểm này sẽ tưởng ngươi dễ bắt nạt. Hôm nay đúng lúc mượn cơ hội này để ngươi lập uy."

Hôm nay mấy lời hắn nói có thể tạm thời khiến mấy người này e dè, nhưng nếu muốn những quan viên cáo già kia thật sự kiêng kỵ, vẫn cần đốt thêm một ngọn đuốc nữa.

Lang vương xuất hiện vô cùng thích hợp.

Những người này quen thói bắt nạt kẻ yếu, nếu hắn ở đó có thể đảm bảo tất cả đều cung kính với Diệp Vân Đình, nhưng một ngày nào đó y xuất hiện đơn độc, tình cảnh sẽ giống như ngày hôm nay. Vậy cách tốt nhất là Diệp Vân Đình có thể khiến họ kinh sợ.

Lang vương hung hãn, sức chiến đấu không thấp, chỉ dịu ngoan với mình Diệp Vân Đình, nếu lợi dụng sẽ là một sự giúp đỡ lớn.

Diệp Vân Đình nghe hắn nói vậy, cũng không chần chừ nữa, sờ đầu sói, không quản nó nghe hiểu hay không, nghiêm túc bảo nó không thể chạy loạn, sau đó mới mới bước tiếp.

Mấy người vừa vào trong sảnh, Ân Hồng Diệp vẻ mặt lo lắng tiến lên đón, nàng lôi kéo Diệp Vọng, trách cứ: "Sao con đi ra ngoài lâu vậy?"

Sau khi Diệp Vọng ra ngoài không lâu, trong viện hỗn loạn, có người nói phía sau xảy ra chuyện. Nàng không yên lòng về Diệp Vọng, nhưng khi đó quá loạn, nàng sợ tự mình đi tìm có khi lại bỏ lỡ hắn. Cho nên đành kiềm chế lo lắng ngồi một chỗ chờ đợi.

Lúc sau mọi người đều trở về, nhưng vẫn không thấy Diệp Vọng đâu. Diệp Tri Lễ qua chỗ đồng liêu hỏi dò, còn nàng là một phụ nhân nên không qua đó, chỉ đứng ở cửa ngóng trông.

Chờ mãi cũng thấy người trở về, nhưng lại đi cùng Diệp Vân Đình.

Ân Hồng Diệp nhíu mày, kéo cánh tay Diệp Vọng, muốn kéo hắn theo mình về chỗ ngồi.

"Nương, ta không sao." Diệp Vọng nhẹ nhàng tránh nàng, nhưng lại lộ ra cổ tay bị băng bó.

"Tay con sao vậy?" Ân Hồng Diệp nhướng mày, giọng nói sắc bén. Thấy Diệp Vọng giấu giếm không chịu nói, nàng nhìn Diệp Vân Đình, chất vấn: "Sao Vọng lại bị thương như thế này?"

[Edit Hoàn/ Đam Mỹ] Xung Hỉ (Trọng Sinh)Dove le storie prendono vita. Scoprilo ora