Chương 43. Tiệc rượu

13.4K 1K 170
                                    

Hàn Thiền đi tới gần, trên mặt như phủ một tầng băng tuyết, Diệp Vân Đình nhìn kỹ, phát hiện dưới vẻ mặt lạnh lùng của hắn ẩn giấu mấy phần mệt mỏi.

Y vẻ mặt không đổi nhìn hắn, Hàn Thiền dùng thanh âm chỉ có ba người nghe thấy nói: "Vương gia định khăng khăng đối nghịch cùng ta? Chúng ta có cùng chung kẻ địch, vốn nên như thể chân tay hành động."

Lý Phượng Kỳ vẻ mặt trào phúng, vỗ thảm đắp trên chân: "Đây cũng là cùng nhau hành động? Vậy ta chịu không nổi." Hắn hừ khẽ một tiếng, thanh âm lạnh đi, ý tứ nhắc nhở rõ rệt: "Ta không quản ngươi rốt cuộc muốn làm gì, nhưng ngươi nhớ kỹ, ta vĩnh viễn xem thường việc làm bạn với ngươi."

" Những chuyện lúc trước..." Hắn chậm rãi nói: "Ta sẽ chậm rãi cùng ngươi thanh toán."

"Ta nói rồi mấy lần, ta không muốn lấy mạng của ngươi." Thanh âm Hàn Thiền còn mang theo tức giận: "Ta nếu như không làm như vậy, ngươi làm sao thấy rõ bộ mặt thật của hắn?! Chỉ cần ngươi liên thủ với ta, ta lập tức sẽ đem thuốc giải cho ngươi!"

"Không cần." Lý Phượng Kỳ sắc mặt trầm xuống, từng chữ từng câu nói: "Ta cùng với Thái phó bất đồng, mưu cầu khác nhau."

Có qua có lại, sắc mặt hai người đều lạnh. Mặc dù tận lực đè thấp âm thanh nói chuyện, người khác không nghe rõ nội dung cụ thể, nhưng xem sắc mặt cũng đoán được hai người đàm luận không vui.

Chỉ là giữa Thái phó và Vĩnh An vương có thể có xung đột gì?

Tình cảnh này rơi vào trong mắt khách mời ở đây, nhanh chóng suy đoán ra nhiều nguyên nhân khác nhau.

Khi hai người vẫn đang như mũi nhọn đấu với đao sắc, một thanh âm cười tủm tỉm chen vào: "Lão sư và Vĩnh An vương đang nói gì vậy? Sao ta nhìn đều thấy không cao hứng lắm?"

Sau đó Lý Tung không nhanh không chậm bước vào, ánh mắt đảo quanh giữa hai người.

Hàn Thiền sắc mặt mắt thường có thể nhìn thấy mà hơi khó coi, hắn cắn chặt hàm dưới không lên tiếng.

Ngược lại Lý Phượng Kỳ nghiêng mặt nhìn sang, sương tuyết trên mặt như hóa thành kim giấu trong bông, từng chiếc đâm vào trong lòng Lý Tung.

"Cũng không nói gì, Thái phó nhìn trúng khăn quàng da hổ của Vân Đình, cũng muốn một tấm. Ta nói da hổ thô ráp, kiếm toàn thân từ trên xuống dưới mới tìm được chỗ mềm mại làm khăn choàng, còn lại đều dùng làm chăn đệm cho Vân Đình."

"Thái phó có lẽ là mong mà không được, tâm tình không tốt." Hắn nhướn mày, cười: "Da hổ này là bệ hạ ban tặng cho ta, " hắn nhìn về phía Hàn Thiền: "Thái phó nếu muốn, có thể hỏi xem bệ hạ còn con bạch hổ thứ hai hay không."

Hàn Thiền da mặt giật giật, miễn cưỡng duy trì biểu tình, lạnh nhạt nói: "Không cần."

Ngược lại ánh mắt Lý Tung nhìn trên cổ Diệp Vân Đình, nhớ tới Bạch hổ bại trận, sắc mặt âm trầm, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Bạch hổ này là Vĩnh An vương dâng lên, có con thứ hai hay không, phải xem Vĩnh An vương còn có bản lĩnh bắt về hay không?

"Chỉ sợ phải làm bệ hạ thất vọng rồi, " Lý Phượng Kỳ giả vờ giả vịt thở dài: "Bạch hổ vốn hiếm thấy, chết một con, khó gặp được con thứ hai. Huống hồ..." Hắn cố tình nói chậm lại: "Bây giờ ta chỉ nuôi sói, không nuôi hổ."

[Edit Hoàn/ Đam Mỹ] Xung Hỉ (Trọng Sinh)Where stories live. Discover now