Chương 146: Gió nổi mây phun

Bắt đầu từ đầu
                                    

Nói với Lưu Trường Hỉ: " Trường Hỉ ca, cảm tạ huynh, hôm qua lại làm phiền huynh."

" Không có gì, từ lúc Nhiếp Chính Vương cưới Bắc Bang công chúa, chiến sự bên này liền ít đi rất nhiều, ngươi xem ngươi, uống nhiều như vậy, lên tinh thần một chút đi, nếu như bị Đầu Nhi nhìn thấy, nhất định sẽ bị đánh đòn, còn nữa, không phải ca nói ngươi, mặc dù ngươi tuổi trẻ, nhưng cũng không thể vét cạn thân thể. "

" Biết rồi, biết rồi, thật ra cũng đâu có việc gì? Thêm mấy ngày nữa, lĩnh được tiền, có lẽ đệ sẽ về nhà, cưới tiểu nương tử, sống thật tốt. " Lục tử ngáp một cái, cười híp mắt nói.

Dù sao cũng không có chiến sự có thể kiến công lập nghiệp, không bằng sớm xuất ngũ, còn có thể kiếm thêm ít ngân lượng, đến lúc đó tìm nàng dâu, những ngày sau xem như hoàn mỹ.

Nghĩ đến chuyện tốt, Lục tử cũng không nhịn được vui rạo rực.

Buổi sáng trời còn lạnh, gió thổi qua, Lục tử run rẩy một trận, mắng một câu: " Mới sáng sớm, còn có nhiều sương mù như vậy, thật là thời tiết không tốt. "

Dường như bị gió lạnh thổi trúng nên có hơi đau đầu, Lục tử xoa đầu, trong lòng oán trách, tâm tình muốn sớm về quê cũ, càng mạnh mẽ hơn.

Có điều khi hắn ngẩng đầu lên, lại phát hiện trong sương mù dày đặc có từng chấm đen đang di chuyển, lúc hắn đang muốn nhìn cho rõ ràng, lại đột nhiên cảm thấy ngực đau xót, cúi đầu xuống xem xét, một mũi tên đã ghim thẳng vào lồng ngực của hắn.

Trong sương mù dày đặc, kỵ binh bưu hãn, đã bày xong thế trận.

" Kỵ binh Bắc Bang ?! " Trong lúc khiếp sợ, Lục tử hai mắt căng tròn, còn chưa kịp thông báo, liền ngã xuống đất.

Một bên Lưu Trường Hỉ nháy mắt kịp phản ứng: " Nhanh! Nhanh phòng bị! Thiết kỵ Bắc Bang tới! Nhị Hắc , nhanh đi bẩm báo tướng quân!"

Mọi người vốn còn có chút lười biếng, trong nháy mắt lên mười phần tinh thần, từng người vẻ mặt nghiêm túc, thiếu đi dáng vẻ cười đùa ngày thường, nhìn một mảnh đen nghịt trong màn sương mù phía dưới, đang chậm rãi di chuyển về phía trước, trong lòng căng thẳng, Lưu Trường Hỉ cũng nhíu chặt lông mày, bằng vào trực giác nhiều năm của hắn, lần này tuyệt đối không phải một trận đánh nhỏ!

Một trận chiến sự, cứ như vậy kéo ra, Bắc Bang và Tây La xích mích qua lại, bình an vô sự hơn mười năm sau, rốt cục kéo ra một lần chiến dịch quy mô lớn nhất!

Trong triều đình Đế đô

" Báo! Báo! Báo! Bệ hạ, Hàn Thành, Lộc thành, Ninh Thành cấp báo! " Một binh sĩ tay cầm thư báo từ ngoài đại điện trực tiếp chạy vào.

Chúng đại thần nhao nhao ghé mắt, binh sĩ kia lập tức bổ quỳ trên mặt đất, đầy người phong trần, Vương công công bên cạnh Hoàng đế lập tức trình thư báo lên Hoàng đế.

Hoàng đế vừa xem, binh sĩ kia cũng báo cáo nói: " Khởi bẩm bệ hạ, Hàn Thành, Lộc thành, Ninh Thành đều lọt vào tập kích đại quy mô của Bắc Bang! Xin bệ hạ hoả tốc phái binh chi viện! "

Đám đại thần nháy mắt đều châu đầu ghé tai nghị luận ầm ĩ, Mộc Chính Đức thì rũ xuống hai con ngươi, hai tay đan vào nhau, không biết suy nghĩ cái gì.

[ Full ] Q2: Rắn Rết Thứ Nữ [ Edit ] Tác Giả: Cố Nam Yên Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ