Danh môn nhất phẩm quý nữ - T...

De ndmot99

773K 33.1K 2.1K

Tên truyện: Danh môn chi nhất phẩm quý nữ/ 名门之一品贵女 Tác giả: Tây Trì Mi/ 西迟湄) Edit + Design: Ndmot99 🐬🐬🐬 Th... Mai multe

Văn án
Q1.Chương 1-5
Q1.Chương 6-10
Q1.Chương 11-15
Q1.Chương 16-20
Q1.Chương 21-25
Q1.Chương 26-30
Q1.Chương 31-35
Q1.Chương 36-40
Q1.Chương 41-45
Q1.Chương 46-50
Q1.Chương 51-55
Q1.Chương 56-60
Q1.Chương 61-65
Q1.Chương 66-68
Q2.Chương 1-5
Q2.Chương 6-10
Q2.Chương 11-15
Q2.Chương 16-20
Q2.Chương 21-25
Q2.Chương 26-30
Q2.Chương 31-35
Q2.Chương 36-40
Q2.Chương 41-45
Q2.Chương 46-50
Q2.Chương 51-55
Q2.Chương 56-60
Q2.Chương 61-69
Q3.Chương 1: Số người có thể kiềm chế nàng chỉ đếm được trên đầu ngón tay
Q3.Chương 2: Muốn nháo, vậy thì nháo lớn một chút!
Q3.Chương 3: Ném thủy vân châu
Q3.Chương 4: Cửu biệt trùng phùng
Q3.Chương 5: Năm mới
Q3.Chương 6: Yến Phi
Q3.Chương 7: Mỗi nhà đều có chuyện khó nói
Q3.Chương 8: Thất thố
Q3.Chương 9: Nàng là nữ nhi của chúng ta!
Q3.Chương 10: Tướng gia, ngài nói cái gì?
Q3.Chương 11: Không tin bà tới như vậy?
Q3.Chương 12: Yến Xước đây là có ý gì?
Q3.Chương 13: Hồ nháo
Q3.Chương 14: Xin lỗi
Q3.Chương 15: Có thể kịp sao?
Q3.Chương 16: Mấy năm nay y chỉ có một mình
Q3.Chương 17: Lửa giận
Q3.Chương 18: Ông ta đã vô tình, vậy bà liền vô nghĩa!
Q3.Chương 19: Chu Hành là nam nhân của ta!
Q3.Chương 20: Chạy trối chết
Q3.Chương 21: Xúi giục
Q3.Chương 22: Nhắc nhở
Q3.Chương 23: Mê dược
Q3.Chương 24: Kết thúc buổi lễ
Q3.Chương 25: Manh mối
Q3.Chương 26: Đều có thể!
Q3.Chương 27: Giao dịch
Q3.Chương 28: So với ngôi vị hoàng đế, Chu Hành có tính là gì?
Q3.Chương 29: Người tới
Q3.Chương 30: Thử
Q3.Chương 31: Ngất xỉu
Q3.Chương 32: Oán hận
Q3.Chương 33: Độc kế
Q3.Chương 34: Đánh
Q3.Chương 35: Điên cuồng
Q3.Chương 36: Ta ở trên đường xuống hoàng tuyền chờ ngươi!
Q3.Chương 37: Mục đích của ông trước nay đều chỉ có một!
Q3.Chương 38: Thiên vị
Q3.Chương 39: Mũ xanh biến thành mũ đen
Q3.Chương 40: Hỗn loạn
Q3.Chương 41: Bất nhân bất nghĩa
Q3.Chương 42: Đuổi đi!
Q3.Chương 43: Kết cục
Q3.Chương 44: Khóc lóc cầu xin
Q3.Chương 45: Dữ tợn
Q3.Chương 46: Quất xác
Q3.Chương 47: Giằng co
Q3.Chương 48: Chờ đợi
Q3.Chương 49: Thăm dò
Q3.Chương 50: Rất nhanh chúng ta có thể gặp lại!
Q3.Chương 51: Tâm động
Q3.Chương 52: Tiến cung
Q3.Chương 53: Hoài nghi
Q3.Chương 54: Chứng thực
Q3.Chương 55: Diễn trò
Q3.Chương 56: Bố trí
Q3.Chương 57: Gặp trên đường đi
Q3.Chương 58: Sập bẫy
Q3.Chương 59: Không gặp
Q3.Chương 60: Uy hiếp
Q3.Chương 61: Chán nản
Q3.Chương 62: Phất tay áo
Q3.Chương 63: Cầu tình
Q3.Chương 64: Dụng ý
Q3.Chương 65: Bất an
Q3.Chương 66: Trúng độc
Q3.Chương 67: Tam Nhật Duyên
Q3.Chương 68: Biện giải
Q3.Chương 69: Huyết mạch
Q3.Chương 70: Phản kháng
Q3.Chương 71: Đại kỳ
Q3.Chương 72: Ngã xuống
Q3.Chương 73: Đánh cờ
Q3.Chương 74: Quyết định tàn nhẫn
Q3.Chương 76: Hố sớm đã đào xong!
Q3.Chương 77: Đây là thời điểm thu võng!
Q3.Chương 78: Đối chọi
Q3.Chương 79: Cứu giá?
Q3.Chương 80: Ngươi dám kháng chỉ?
Q3.Chương 81: Đông Lăng!
Q3.Chương 82: Chàng chỗ nào cũng tốt!
Q3.Chương 83: Tuyệt vọng
Q4.Chương 1: Thời buổi hỗn loạn
Q4.Chương 2: Thù cũ
Q4.Chương 3: Thế lửa
Q4.Chương 4: Tâm tư
Q4.Chương 5: Quãng đời còn lại
Q4.Chương 6: Về thành
Q4.Chương 7: Chọc phá
Q4.Chương 8: Than tiếc
Q4.Chương 9: Quyết định
Q4.Chương 10: Cẩm Châu
Q4.Chương 11: Diệt khẩu
Q4.Chương 12: Núi lở
Q4.Chương 13: Thiên tai hay họa từ người?
Q4.Chương 14: Chẳng lẽ kinh thành có tới hai bá vương?
Q4.Chương 15: Tai họa ngầm
Q4.Chương 16: Cười lạnh
Q4.Chương 17: Không phải ông ta thì còn là ai?
Q4.Chương 18: Trách nhiệm đáng chết
Q4.Chương 19: Vì nữ nhi mà phấn đấu
Q4.Chương 20: Mạng dài như tiểu cường!
Q4.Chương 21: Chúng sinh
Q4.Chương 22: Khuyên bảo
Q4.Chương 23: Ngủ không được, chúng ta làm chuyện khác!
Q4.Chương 24: So sánh người với người sẽ tức chết!
Q4.Chương 25: Tức sự
Q4.Chương 26: Họa lớn
Q4.Chương 27: Tranh giành
Q4.Chương 28: Ôn chuyện?
Q4.Chương 29: Mời
Q4.Chương 30: Thử? Quy phục?
Q4.Chương 31: Ta thích thế nào thì như thế đấy!
Q4.Chương 32: Hận không thể phun ngụm máu dìm chết tiểu tử thúi này!
Q4.Chương 33: Cậy sủng sinh kiêu?
Q4.Chương 34: Đời đời kiếp kiếp đều phải là duy nhất của nhau!
Q4.Chương 35: Ai ngại mạng dài?
Q4.Chương 36: Dụ hoặc
Q4.Chương 37
Q4.Chương 38: Yếu hại
Q4.Chương 39: Ngăn cách
Q4.Chương 40: Đối chọi
Q4.Chương 41: Lửa giận
Q4.Chương 42: Hỗn đản
Q4.Chương 43: Cố ý
Q4.Chương 44: Cứu mỹ nhân
Q4.Chương 45: Khai đạo
Q4.Chương 46: Cửa thân này, kết!
Q4.Chương 47: Cân nhắc
Q4.Chương 48: Phát hiện
Q4.Chương 49: Thượng trình
Q4.Chương 50: Điểm khả nghi
Q4.Chương 51: Khuê nhạc
Q4.Chương 52: Lén gặp
Q4.Chương 53: Ngăn cản
Q4.Chương 54: Trừ phi ta chết!
Q4.Chương 55: Chọn ngày hẹn
Q4.Chương 56: Trời xanh không phụ người có lòng
Q4.Chương 57: Quyết định
Q4.Chương 58: Lòng dạ đế vương
Q4.Chương 59: Nắm chắc không?
Q4.Chương 60: Mạo hiểm
Q2.Chương 61: Cho dù ngũ mã phanh thây cũng khó giải hận!
Q2.Chương 62: Giúp muội giết nàng!
Q4.Chương 63: Uy hiếp
Q4.Chương 64: Tâm nguyện
Q4.Chương 65: Chém, như vậy không phải quá tiện nghi cho ả sao?
Q4.Chương 66: Dọa điên rồi?
Q4.Chương 67: Luận tâm cơ, Uyển Lăng công chúa thâm sâu hơn nhiều!
Q4.Chương 68: Gài bẫy
Q4.Chương 69: Thu hoạch
Q4.Chương 70: Bổn cung thật muốn xem da mặt ngươi dày bao nhiêu!
Q4.Chương 71: Lục hoàng tử đây là bị bài trừ bên ngoài?
Q4.Chương 72: Nữ tử hậu cung có ai đơn giản?
Q4.Chương 73: Ngoan độc
Q4.Chương 74: Ả đánh cược thắng
Q4.Chương 75: Đường sống
Q4.Chương 76: Xử lý
Q4.Chương 77: Sợ hãi
Q4.Chương 78: Châu chấu sau thu
Q4.Chương 79: Mưa gió sắp tới
Q4.Chương 80: Chết
Q4.Chương 81: Đại kết cục
Q5.Chương 1: Hoàng thái nữ
Q5.Chương 2
Q5.Chương 3: Nguyện trên đường hoàng tuyền không chạm mặt hắn!
Q5.Chương 4
Q5.Chương 5: Trở về
Q5.Chương 6: Cảnh Chiếu
Q5.Chương 7: Trì trệ không phải hoàng đế
Q5.Chương 8: Đi xa (Hết)

Q3.Chương 75: Chỉ bằng ta!

2.9K 159 3
De ndmot99

Huân lò trên án kỉ trong điện các nhè nhẹ phun Long Tiên Hương, bên trong ngoại trừ Dì Lam và Dì Hồng thì không còn cung nữ và nội thị nào khác, ngay cả Uông công công cũng canh giữ ngoài cửa, không có kẻ lạ tiến vào.

Vân Như Tuyết quay đầu tò mò nhìn ba người Dung Hoa, sau đó lại nhìn Can Phong Đế, giọng nói thanh thúy mà hỏi một câu: "Cha, bọn họ là ai vậy?"

"Bọn họ hả?" Can Phong Đế cười híp mắt phất tay cho ba người Dung Hoa bình thân, sau đó nhìn Yến Xước, "Để cha giới thiệu với con."

Ánh mắt hiển nhiên mang theo khiêu khích và đắc ý.

Không phải muốn người sao? Đáng tiếc Vân Như Tuyết căn bản không biết cha con bọn họ, nàng đã mơ màng, chỉ nhận ra một mình ông ta, cũng chỉ ỷ lại và tín nhiệm một mình ông ta!

Bất giác, trong lòng Can Phong Đế vô cùng sung sướng.

Mười mấy năm ông ta giữ người bên cạnh nhưng trước nay chưa từng được như ý nguyện, tâm trạng khó tránh sẽ buồn bực.

Chỉ là hôm nay, ông ta lại cảm thấy vô cùng thoải mái, bản thân cơ hồ có thể nghe thấy tiếng trái tim Yến Xước rỉ máu, khóc lóc.

Đúng là quá sảng khoái!

Khóe miệng Can Phong Đế cong lên thêm vài phần.

Ông ta vốn còn hoài nghi Vân Như Tuyết mười mấy năm qua đều đang lừa gạt mình, cho nên phân phó dì Hồng và dì Lam, một khi nàng để lộ cảm xúc liền trực tiếp bẩm báo! Nếu nàng thật sự lừa gạt ông ta, băm thây nàng cũng không thể giải hận.

Nhưng một mạt hoài nghi lúc này đã tiêu tan sạch sẽ.

Trong lòng tuy thống khoái, nhưng lửa giận đồng thời cũng cọ cọ dâng lên.

Tới bước này rồi, ông ta không thể không cúi đầu, không thể không lấy nàng ra đổi lấy tính mạng của mình.

Ba nhi tử đã chết hai, còn lại Lý Lân cũng chỉ mang hơi tàn, thiên hạ Đông Lăng tuyệt đối không thể bị hủy trong tay ông ta.

Nếu thiên hạ Đông Lăng bị hủy, ông ta sao còn mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông Lý gia?

Chính mình không thể chết, hơn nữa còn phải cứu Lý Lân.

Dùng Vân Như Tuyết đổi lấy mạng của mình và Lý Lân, tính ra, ông ta vẫn còn chiếm tiện nghi, nhưng đường đường là vua một nước phải chịu cúi đầu, nghĩ tới ông ta liền tức giận.

Nhưng tình huống này không thể không thấp hèn! Càng nghĩ, lửa giận càng dâng cao.

"Là ai vậy?" Vân Như Tuyết tò mò, "Cha mau giới thiệu với con đi."

Nói rồi, nàng chớp mắt nhìn Dung Hoa: "Cha, vị cô nương này trông thật quen mắt."

"Tuyết Nhi đừng vội, cha còn chuyện phải nói với bọn họ, con ngoan ngoãn một chút." Can Phong Đế kiên nhẫn, từ ái xoa trán Vân Như Tuyết.

"Vâng." Vân Như Tuyết ngoan ngoãn gật đầu.

Mẫu thân nàng... Tinh thần thất thường sao? Trong mắt Dung Hoa dâng lên một tầng lệ quang nhưng rất nhanh liền bị đè ép xuống, siết chặt hai tay.

Chu Hành thu hồi ánh mắt, nắm lấy tay nàng, thấp giọng: "Cứu người trước." Bàn tay to rộng của nam tử bao lấy tay nàng giấu dưới ống tay áo.

Xúc cảm ấm áp truyền tới, Dung Hoa gật đầu, đưa mắt nhìn Can Phong Đế.

Thấy Vân Như Tuyết vẫn khỏe mạnh, tươi cười thuần khiết sáng lạn, Yến Xước chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi, hai tay nắm chặt thoáng buông lỏng nhưng lần nữa lại siết chặt.

Sắc mặt một chút cũng không thay đổi.

Chỉ cần nàng còn sống thì tốt rồi!

Thấy Yến Xước quá bình tĩnh, không kích động hay đau đớn tới chết như dự liệu, Can Phong Đế rất không thoải mái, nhịn không được mà mắng trong lòng, ngụy trang, tiếp tục ngụy trang đi! Ông ta liếc xéo Yến Xước một cái, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề với ba người: "Người ở chỗ này, các ngươi đều đã thấy, hiện tại trẫm muốn xem thành ý của các ngươi!"

Đã tới tình huống này, tất cả cũng không cần giả mù sa sương nói mấy câu đường hoàng kia nữa.

Muốn người, vậy thì lấy thuốc giải ra đổi.

"Thành ý?" Yến Xước bật cười, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Vân Như Tuyết, sau đó thu lại ý cười vài phần, "Dùng nàng đổi thuốc giải? Vi thần không hồ đồ như vậy."

"Sao hả? Không phải ngươi luôn tìm nàng sao? Hiện tại người đã ở trước mặt, ngươi lại không muốn?" Sắc mặt Can Phong Đế trở nên lạnh lẽo, trầm giọng hỏi, "Không phải tâm tâm niệm niệm tìm kiếm khắp nơi sao? Hiện tại người ở trước mắt, ngươi không vội à?"

Không phải Yến Xước nên nhào tới khóc lóc rơi lệ sao?

Còn nữa... Can Phong Đế liếc nhìn Dung Hoa.

Tuy từ nhỏ chia lìa nhưng gặp lại mẫu thân thân sinh của mình, một chút sao cũng không xúc động, sao lại bình tĩnh như vậy?

Hai cha con này đúng là máu lạnh!

"Nội tử vốn khỏe mạnh sao lại biến thành bộ dáng này?" Yến Xước hỏi, "Bệ hạ ép người thành bộ dáng si ngốc này còn muốn đổi thuốc giải? Thuốc giải có thể đưa ra, nhưng bệ hạ cũng phải trả cho vi thần một người hoàn hảo vô khuyết!"

Lời này của Yến Xước là... Không đổi? 

"Tuyết Nhi chẳng lẽ thiếu tay thiếu chân? Lấy thuốc giải ra, người các ngươi có thể dẫn về!" Đúng vậy, chỉ là một kẻ ngốc mà thôi, tuy khuynh quốc khuynh thành nhưng hiện tại rốt cuộc cũng đã lớn tuổi! 

Ngụy quân tử! Can Phong Đế thầm mắng trong lòng, lại đưa mắt nhìn Vân Như Tuyết.

Vì tên ngụy quân tử Yến Xước này, nàng biến thành kẻ ngốc thật không đáng!

"Cha." Vân Như Tuyết đang tự chơi bên cạnh nghe tới tên mình liền ngẩng đầu hỏi, "Cha gọi con sao?"

"Ngoan, con chơi đi." Can Phong Đế mỉm cười nhìn nàng, thanh âm trở nên nhu hòa.

Vân Như Tuyết làm như khó hiểu, nhìn ông ta một hồi mới cúi đầu tiếp tục chơi đùa với dì Hồng và dì Lam.

Can Phong Đế mở miệng: "Người các ngươi đưa đi, giao thuốc giải ra, còn nữa, độc của Lân Nhi, các ngươi cũng phải phụ trách giải."

Chỉ còn một nhi tử, ông ta đương nhiên tận lực muốn mạng của hắn.

Tuy nói chính mình khỏe mạnh, tương lai có thể sinh thêm nhi tử, nhưng vạn nhất không sinh được thì sao?

Tới lúc đó thiên hạ Đông Lăng này ai sẽ thừa kế?

Chẳng lẽ thật phải chờ ông ta trường sinh bất lão? Đan dược trường sinh nào dễ luyện ra như vậy? Ông ta tiêu tốn bao nhiêu thời gian nhưng trước mắt vẫn không thấy kết quả.

"Bàn cờ này bệ hạ thật biết tính toán." Yến Xước khẽ cười, "Cho dù Tuyết Nhi không có vấn đề, nhưng hai đổi một, dù thế nào vẫn là vi thần có hại!"

Lại còn cò kè mặc cả! Can Phong Đế cười lạnh, hỏi: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

"Rất đơn giản!" Chu Hành nhìn Can Phong Đế, ánh mắt lãnh đạm, "Người, chúng ta mang đi, còn về thuốc giải, chờ an toàn xuất cung, chúng ta sẽ tự dâng lên."

Truyền triệu ba người bọn họ, hơn nữa còn có nhạc mẫu, bọn họ tổng cộng bốn người, nếu không xuất cung trước mới giao thuốc giải, ông ta còn tha cho bọn họ bình yên trở về sao?

Thủ vệ trong cung, nhạc phụ đã xử lý, người còn lại không nhiều lắm.

"Vương gia thật to gan, trên địa bàn của trẫm ngươi cũng dám bàn điều kiện?" Can Phong Đế trừng mắt với Chu Hành.

"Bệ hạ tán thưởng." Chu Hành lãnh đạm trả lời.

Hai mắt Can Phong Đế đỏ ngầu, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cắn răng: "Hay, hay lắm."

"Cha làm sao vậy? Tuyết Nhi sợ." Vân Như Tuyết ngẩng đầu, thấy thần sắc Can Phong Đế lúc liền lộ ra biểu cảm hoảng loạn.

Can Phong Đế muốn mở miệng mắng, nhưng thấy gương mặt nhỏ bé sợ hãi của nàng, ông ta chỉ đành nuốt lời định nói trở về: "Không sợ, không sợ, cha không giận con."

Vân Như Tuyết nhíu mày, nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn ba người Yến Xước, tỏ vẻ không vui: "Là bọn họ chọc cha tức giận đúng không? Người xấu!" Nàng lại quay đầu nhìn Can Phong Đế, "Cha, chúng ta không để ý tới họ, chúng ta trở về được không, nơi này sáng quá, con không thích."

Lời này làm Can Phong Đế vô cùng cao hứng, chỉ là hiện tại tính mạng vẫn quan trọng nhất, vì thế ông ta ngước mắt nhìn Yến Xước và Chu Hành: "Cho các ngươi xuất cung trước? Đám tiểu nhân đê tiện các ngươi, xuất cung, các ngươi còn giao giải dược ra sao?"

Ông ta cũng không phải kẻ ngốc!

"Vi thần làm việc nói chuyện trước nay đều một lời nói một gói vàng, chỉ cần thả chúng ta xuất cung, giải dược tự nhiên sẽ tới tay bệ hạ." Yến Xước nói. Thuốc giải phải cho ông ta, bằng không, ông ta độc phát thân vong như vậy, chẳng phải quá tiện nghi sao?

Là ngầm mắng ông ta đê tiện vô sỉ, đoạt thê của thần tử? Mặt mày Can Phong Đế nóng rát, hừ lạnh: "Trẫm không tin thì phải làm sao?"

"Nếu bệ hạ không tin, chúng ta có thể giao cho ngài một nửa thuốc giải trước, phần còn lại chờ chúng ta ra ngoài sẽ giao cho ngài." Dung Hoa cười nói.

Ý kiến hay! Nội tâm Can Phong Đế thoáng động, chỉ là vẫn không cam lòng.

Ông ta vốn định ép bọn họ giao thuốc giải ngay tại đây, người còn ở trong cung, bọn họ còn không phải do ông ta định đoạt sao? Không thể lấy mạng bọn họ, chẳng lẽ còn không thể cho họ chịu chút nỗi khổ da thịt?

Khoảng thời gian này ông ta chịu đựng bao nhiêu thống khổ, lửa giận tích tụ bao nhiêu trong lòng, hiện tại không cho bọn họ biết chút lợi hại, tức giận này sao có thể nguôi xuống? Nhưng không đồng ý, bọn họ khẳng định sẽ không giao thuốc giải!

Can Phong Đế siết chặt hai tay, sau đó buông lỏng mà nháy mắt với dì Hồng.

Dì Hồng lập tức lấy ra thanh chủy thủ đặt bên eo Vân Như Tuyết, Vân Như Tuyết lại như không phát giác, vẫn tươi cười ngọt ngào.

Can Phong Đế tàn nhẫn nhìn Yến Xước: "Không biết tốt xấu! Còn dám bàn điều kiện với trẫm! Hiện tại trẫm sẽ lấy mạng nàng!"

Ngón tay Yến Xước buộc chặt, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn Can Phong Đế, gằn từng chữ một: "Ngài dám tổn thương tính mạng của nàng, vi thần sẽ khiến thiên hạ Đông Lăng này chôn cùng!"

"Chỉ bằng ngươi?" Gương mặt Can Phong Đế nổi đầy gân xanh.

"Chỉ bằng ta!" Ngữ khí của Yến Xước bình đạm, khí thế dâng lên.

"Còn có ta!" Chu Hành nắm tay Dung Hoa nhẹ nhàng nói ra ba chữ.

Hai mắt Can Phong Đế như muốn phun ra lửa, yết hầu như bị thứ gì đó chặn lại, hai chữ 'người đâu' cho dù thế nào cũng không thể kêu ra, độc trong cơ thể tựa hồ có dấu hiệu phát tác, toàn thân như bị hàng ngàn dao nhỏ đâm vào.

Giằng co nửa ngày, Yến Xước nhẹ nhàng nở nụ cười: "Cứ theo lời Dung Nhi nói, thuốc giải trước đưa một nửa, một nửa còn lại chờ vi thần an toàn xuất cung sẽ giao cho bệ hạ, thế nào?"

"Còn cả độc trên ngươi Lân Nhi, các ngươi cũng phải giao thuốc giải ra." Can Phong Đế nhìn ba người bọn họ, thanh âm tàn nhẫn."

"Bệ hạ tham lam quá rồi, một mạng đổi một mạng, hơn nữa Tam Nhật Duyên kia chúng ta không có thuốc giải, cho nên độc trên người Lý Lân phải phiền bệ hạ và các thái y tự nghĩ cách." Chu Hành nhàn nhạt nói.

"Các ngươi không có thuốc giải?" Can Phong Đế lập tức đen mặt, không phải Yến Xước hạ độc sao? Ông ta mang đau đớn trong người nhìn Vân Như Tuyết, "Tuyết Nhi, bọn họ là bằng hữu của cha, hôm nay con đi theo họ được không? Mấy ngày nữa cha sẽ tới đón con về."

"Không, con không quen bọn họ, không muốn theo bọn họ chơi." Vân Như Tuyết buồn bã xụ mặt, "Cha không cần con nữa sao?"

Khóe mắt lập tức đầy nước.

"Không phải." Can Phong Đế lắc đầu, "Cha sao lại không cần con? Chờ thêm mấy ngày, cha nhất định sẽ đón con về. Tuyết Nhi ngoan nhất, là bé ngoan phải biết nghe lời, nghe cha đi theo bọn họ, mấy ngày nữa cha sẽ tới đón con."

"Được." Vân Như Tuyết gật đầu, lại lưu luyến không rời mà hỏi, "Vậy khi nào cha mới đón con?"

"Rất nhanh." Can Phong Đế nói.

Vân Như Tuyết gật đầu, xoay người nhìn ánh mặt trời bên ngoài, làm như sợ hãi: "Nhưng bên ngoài..."

Can Phong Đế ra hiệu cho dì Hồng và dì Lam, sau đó ngẩng đầu nghiến răng nghiến lợi nói: "Thuốc giải!"

Chu Hành lấy ra một bình sứ nhỏ.

Dì Hồng trước che mắt Vân Như Tuyết lại, đỡ nàng qua với Yến Xước, mỗi bước nàng đều lưu luyến quay đầu về hướng Can Phong Đế, bộ dáng không bỏ được.

Chu Hành giao thuốc giải cho dì Lam.

Cơ hồ là đồng thời, Vân Như Tuyết đưa tay cầm lấy tay Yến Xước.

Bàn tay run nhè nhẹ, chỉ có hai người mới biết.

Yến Xước nghiêng đầu nhìn, tay nắm thật chặt, đáy mắt dâng lên một tầng lệ quang, sau đó rũ mắt: "Vi thần cáo lui."

"Một nửa còn lại, bổn vương sẽ giao cho thủ vệ cửa cung." Chu Hành nói một tiếng, sau đó cùng Dung Hoa cáo lui.

Can Phong Đế nhận lấy bình thuốc kia, mở ra, một nửa viên thuốc lăn xuống lòng bàn tay, ngẩng đầu, vừa thấy Yến Xước nắm tay Vân Như Tuyết, hai mắt lập tức đỏ ngầu, lạnh giọng quát: "Đứng lại!"

Yến Xước dừng bước, xoay người.

Vân Như Tuyết cũng xoay người, nụ cười hướng Can Phong Đế vẫn thanh triệt hồn nhiên như vậy, thanh âm mang theo vui sướng: "Có phải cha không cho con đi nữa đúng không?"

Là ảo giác của ông ta? Nhưng nhìn hai tay hai người nắm tay nhau thật không thoải mái! Sắc mặt Can Phong Đế xanh mét.

"Đúng rồi, vi thần có một chuyện quên bẩm báo với bệ hạ." Yến Xước nhìn Can Phong Đế, nghiêm túc nói, "Trước khi tới đây, vi thần và vài vị đại nhân đã nói chuyện của Đại điện hạ và Ngũ điện hạ. Đại điện hạ trúng độc hình như có liên quan tới Huệ Phi nương nương, tối qua và trưa hôm trước điện hạ có gặp người của Trinh Phi nương nương, Hoàng Hậu nương nương, Đoan Phi nương nương và Huệ Phi nương nương."

Dứt lời, ông liền nắm tay Vân Như Tuyết cùng nhau ra ngoài.

Dì Hồng và dì Lam hành lễ với Can Phong Đế, theo đuôi lui xuống.

Huệ Phi? Đoan Phi? Chương Hoàng Hậu? Can Phong Đế giận không thể át, quát lên: "Người đâu!"

"Bệ hạ." Uông công công lăn lộn tiến vào.

"Chuyện Lý Lân trúng độc tra tới đâu rồi? Thật sự là tự sát sao?" Can Phong Đế giận dữ hỏi.

"Nô tài vừa nhận được tin, đang muốn bẩm báo với ngài." Uông công công vội trả lời, sau đó cẩn thận bẩm báo sự tình.

Thật đúng như Yến Xước nói, chuyện Lý Lân trúng độc chỉ thẳng về phía Huệ Phi.

Mà Ngũ hoàng tử còn gặp mấy người kia.

Sắc mặt Can Phong Đế âm trầm, lạnh giọng: "Tiểu Ngũ có phải tự sát hay không điều tra rõ cho trẫm! Tìm hiểu xem bọn họ nói với Tiểu Ngũ cái gì? Lập tức điều tra! Còn nữa, truyền..."

Can Phong Đế choáng váng một trận.

Uông công công vội tiến lên giúp ông ta thuận khí.

Một lát sau, Can Phong Đế mới tiếp tục: "Trước phái người trông chừng Hoàng Hậu, Huệ Phi, Trinh Phi và Đoan Phi cho trẫm."

Uông công công vội thấp giọng nhận lệnh.

Một đường, bốn người bọn họ không nói chuyện, tới cửa cung ném thuốc giải cho thị vệ rồi liền trực tiếp lên hai xe ngựa sớm đã đợi sẵn.

Vừa lên xe ngựa, Vân Như Tuyết liền duỗi tay tháo khăn che mắt xuống, nhìn Yến Xước mà rơi lệ.

Ngón tay Yến Xước run rẩy vuốt ve gương mặt nàng, nước mắt cũng theo khóe mắt mà lăn xuống.

Continuă lectura

O să-ți placă și

938K 38.2K 109
BÁT BẢO TRANG Độ dài: 108 chương Ngày xưa hôn nhân thường do mai mối hoặc hoàng thượng ban hôn, mà cuộc hôn nhân này lại bị mọi người nói rằng bông...
631K 18.6K 66
*** Giới thiệu truyện: - Tên truyện: Thượng Thư Đại Nhân, Biến! - Tác giả: Tô Áng. - Thể loại: Hài, sủng, HE. - Số chương: 64 chương+ 2 Phiên Ngoại...
2.4M 154K 155
Tên truyện: Cùng nam chính ngọt văn yêu đương Tác giả: Bản Lật Tử Tình trạng bản gốc: Đã hoàn Số chương: 155 Editor: HangDudu Văn án Thời Yên, một di...
29.9K 1.6K 79
[Mộng Hồi Tương Tư] - Hồi thứ nhất: Lê Sơ Chi Mộng. Lê Thái Tông Văn Hoàng đế Lê Nguyên Long - Huệ phi Lê Nhật Lệ. (Chuyện kể về một ông vua trẻ đem...