Chương 04

1.2K 68 5
                                    


Lam Diệm không vui.

Cơm chưa ăn, phim không hay, mạng muốc thì khiến hắn muốn quăng quách cái máy tính luôn cho rồi. Hắn thuận tay ném tai nghe, buồn buồn bực bực, "Chủ nhiệm Đao, đi. Ra ngoài uống trà chiều."

Doãn Tiểu Đao "Ừm" một tiếng đứng dậy. Cô chẳng phát biểu ý kiến gì đối với lịch trình hắn sắp xếp.

Đi ra khỏi tòa nhà văn phòng làm việc, Lam Diệm nhìn thấy Lý Dũng Hoa đang căn dặn công việc với một đốc công. Lúc này hắn nghĩ ra một chuyện, thế là vẫy vẫy tay, "Quản đốc Lý, qua đây một chút."

Lý Dũng Hoa vội vàng treo lên nụ cười, chạy bước nhỏ đến, "Chào quản đốc Lam."

Lam Diệm ngẩng đầu nhìn mặt trời, "Hôm nay tôi mới tới, nắng nóng đến sây sẩm. Chiều nay tôi và chủ nhiệm Đao đi thu đọn hành lý một chút, sẽ không đến làm nữa."

"Được được." Lý Dũng Hoa gật đầu, "Anh chị về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai tôi sẽ báo cáo tình hình nhà máy cho anh biết."

"Ờ." Lam Diệm chẳng chút hứng thú gì với chuyện của nhà máy, hắn quan tâm hơn chính là, tối nay có được ngủ trên giường lớn hay không, "Thời gian này tôi và Chủ nhiệm Đao sẽ ở đâu?"

Lý Dũng Hoa lại rất ngạc nhiên, "Bên trên nói chuyện này do quản đốc anh tự mình sắp xếp."

Lam Diệm hiểu rồi, Lam thị chính là muốn vứt hắn và Doãn Tiểu Đao ở nơi này, cho bọn họ tự sinh tự diệt, "Vậy tôi sắp xếp anh sắp xếp cho tôi."

"Tôi sẽ làm ngay. Nhưng mà..." Lý Dũng Hoa ngừng một chút, ngập ngừng nói, "Nếu như có thể thuê khu dân cư nào ở gần đây là tốt nhất, chỉ e tạm thời không có phòng. Trong nhà máy lại có khu kí túc, nếu không... anh ở tạm đó được không?"

"Không ở tạm." Lam Diệm từ chối không cần suy nghĩ.

"Vậy... tôi thuê khách sạn cho anh trước đã?"

"Ừm ừm." Lam Diệm cười còn rực rỡ hơn mặt trời, "Tôi muốn căn phòng có giường lớn."

Lý Dũng Hoa đáp vâng. Lúc sắp đi, ông ta liếc nhìn Doãn Tiểu Đao một cái, suy nghĩ có nên sắp xếp chỗ ở cho cô hay không. Thế nhưng Lam Diệm không chủ động lên tiếng, Lý Dũng Hoa cũng không tiện nhắc tới.

—-

Lam Diệm tiêu sái bước ra khỏi nhà máy. Đứng ở ngoài cổng nhìn khắp xung quanh một hồi, hắn không vui nói, "Chỗ quái quỷ gì thế này, ngay cả chiếc taxi cũng không thấy."

Tiếp tục đợi thêm năm phút nữa, xe chạy trên đường toàn xe chở hàng, bụi đất cuộn lên mù trời.

Sắc mặt của Lam Diệm càng thêm đen, "Chủ nhiệm Đao, đi cướp một chiếc xe cho tôi."

"Tôi từ chối." Doãn Tiểu Đao trả lời.

Thái dương của Lam Diệm giần giật, hắn nắm tay thành quyền quơ múa trước mặt cô, "Rốt cuộc cô đến để làm gì hả! Tôi là chủ thuê của cô. Chủ thuê đó, hiểu không! Tôi không vui thì một xu cũng không trả cho cô đâu!"

Đối với nắm đấm ở trước mặt mình, Doãn Tiểu Đao như không nhìn thấy, tiếng nói của cô bình bình, "Tôi chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn tính mạng của các hạ trong vòng ba tháng, chuyện phạm pháp tôi không phụ trách."

Phù Lam | Giá Oản ChúcWhere stories live. Discover now