Chương 2: Sức chịu đựng của trái tim

981 27 0
                                    

  Hai ba tiếng sau, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo Bao Chửng đến nơi ở của Lâm Nhược, bởi vì không phải điều tra chính thức nên không có nhiều người cùng đi, chỉ là muốn xem qua tình huống chút thôi. Lâm Nhược này không phải ở nhà trọ, cũng không phải ở biệt thự, mà là ở trong một pháo đài cổ kính.

Triển Chiêu xuống xe, chiêm ngưỡng khu trang viên kiểu Anh bên ngoài ngoại ô thành phố S này, không khỏi sợ hãi than một tiếng, "Thành phố S cũng có loại kiến trúc này sao?"

"Lâu năm phết rồi đó." Bao Chửng cùng một ông lão có dáng dấp quản gia bắt chuyện với nhau, sau đó đưa hai người vào trong.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn thiết bị bảo vệ vô cùng tinh vi, còn có hàng loạt vệ sĩ đứng rải khắp nơi, quay sang Triển Chiêu nhíu mày —— mời cảnh sát đến hỗ trợ hình như hơi bị thừa rồi đó?.

Triển Chiêu thì đang nghi ngờ mắt thẩm mỹ của Lâm Nhược, với loại tính cách này, có thể cùng Bạch Cẩm Đường làm bạn tốt sao?

"Đây không phải là nơi ở của Lâm Nhược." Bao Chửng như nhìn ra tâm tư của hai người, quay đầu lại nói vài câu, "Là tài sản của ông bà cậu ta, bởi vì chuyện lần này nên bị cha mẹ cưỡng chế mang về đây để bảo đảm an toàn.".

"Thiếu gia ở trọ trong thành phố, cậu ấy không thích ở cùng vệ sĩ với người giúp việc, lão gia lo lắng cho sự an toàn của cậu ấy, nên mới bắt cậu ấy về đây." Quản gia nho nhã lễ độ tiếp lời.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau —— thảo nào Cục trưởng Bao lại nói gia thế của anh ta rất hiển hách.

Đi vào phòng khách thì thấy có một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đang chờ sẵn, trên mắt có đeo kính, thoạt nhìn tương đối nhã nhặn.

Ông ấy cùng Bao Chửng hình như có quen biết đã lâu, hàn huyên vài câu, khi Bao Chửng giới thiệu Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì nói là tiểu hài tử nhà Khải Thiên với Duẫn Văn.

Người này tự giới thiệu một chút, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lúc này mới biết ông ta tên Lâm Khiêm Tứ, là cha của Lâm Nhược.

Triển Chiêu nghe xong tên này thì cảm thấy rất đặc biệt, vì vậy mới lục lọi trong mớ ký ức khổng lồ trong đầu, quả nhiên dò ra được thân phận người này —— là một thuyền thương rất thành công, gia tư cự phú, nếu không nhầm thì vợ của ông ấy, chính là mẹ của Lâm Nhược, là hiệu trưởng của một trường đại học nào đó, xuất thân danh môn. Đời ông nội có mở một bệnh viện, mỗi một người đều là nhân tài, tổ tiên hình như là đại quan của một vương triều nào đó ... Quả nhiên là thế gia.

Triển Chiêu lo dò gia phả nhà người ta trong đầu, Bạch Ngọc Đường thì khắp nơi nhìn xung quanh một lượt, phát hiện bảo vệ tương đối nghiêm ngặt, nét mặt vô cùng dữ tợn.

"Đi gọi Thừa Kế xuống đây." Sau khi Lâm Khiêm Tứ ngồi xuống liền phân phó quản gia.

Triển Chiêu liếc qua Bạch Ngọc Đường —— không phải là Lâm Nhược sao? Thừa Kế ở đâu ra nữa?.

Bạch Ngọc Đường khóe miệng giật giật một chút —— con nhà giàu mà, chắc ngoài tên chính ra còn có tên tự các loại.

Triển Chiêu lông mày khẽ giật —— không phải đâu....

Bạch Ngọc Đường nhìn qua —— ai biết được.

"Khụ khụ." Bao Chửng nhẹ ho một tiếng, ngăn cản hai con người nhìn như không có gì nhưng trên thực tế đang "mắt đi mày lại "

"Bác cũng rất lâu chưa gặp lại Duẫn Văn với Khải Thiên rồi." Lâm Khiêm Tứ đưa cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một quả cam đã lột vỏ, có vẻ rất thân thiết.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại có chút không quen, thấy không giống đang làm việc cũng không giống đang tiếp trưởng bối, rất không được tự nhiên...

Đúng lúc này, quản gia trán đầy mồ hôi từ trên lầu chạy xuống, đến bên Lâm Khiêm Tứ hạ giọng nói vài câu, tuy rằng ông ấy rất cẩn thận, nhưng tai Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lại nhạy vô cùng, có thể nghe ra lời quản gia nói chính là —— không thấy thiếu gia đâu.

"Cái gì?" Lâm Khiêm Tứ khẩn trương, "Kẻ nào?".

"Không biết a, vệ sĩ canh ở cửa nói cậu ấy không hề đi qua, cửa sổ có mở, nhưng vệ sĩ đứng dưới lầu cũng không thấy cậu ấy trèo xuống."

Lâm Khiêm Tứ vẻ mặt vẻ giận dữ, "Bác không nói với nó hôm nay cục trưởng Bao sẽ đến à?".

"Tôi nói rồi ..."

"Nhanh đi tìm, tôi không tin nó có thể không kinh động nhiều vệ sĩ như vậy mà chạy đi được." Lâm Khiêm Tứ hổn hển phân phó người đi tìm.

Bao Chửng nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một chút, chỉ thấy hai người vô cùng ăn ý bưng chén trà, chậm rãi uống, động tác thống nhất lại diện vô biểu tình.

Động tĩnh ở chỗ này hiển nhiên kinh động những người khác trong nhà, lúc này, một người phụ nữ trung niên đi xuống. Bà thoạt nhìn còn khá trẻ tuổi, nhưng khí chất lại rất xuất chúng, ăn mặc vô cùng ưu nhã, vô cùng quý khí.

"Lão gia, xảy ra chuyện gì?".

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ăn ý liếc mắt nhìn nhau —— đóng phim cổ trang sao? Còn lão gia a ....

"Không có việc gì, em lên nhà đi." Lâm Khiêm Tứ rất có khí chất của bậc thế gia vọng tộc.

"Có phải Thừa Kế xảy ra chuyện rồi không?".

Triển Chiêu sờ sờ cằm, Bạch Ngọc Đường cũng đưa tay sờ sờ lỗ tai....

Bao Chửng thoáng nhìn thấy hành động mờ ám của hai người, có chút kỳ quái..

"Không có việc gì." Lâm Khiêm Tứ nói với một cô giúp việc xinh đẹp bên cạnh, "Đỡ phu nhân lên lầu.".

Lâm phu nhân cuối cùng cũng phải lên lầu, nhà cửa lúc này vô cùng rối loạn, chúng vệ sĩ đang quật từng thước đất để tìm Lâm đại thiếu gia.

Triển Chiêu buông cái chén, hỏi Bao Chửng, "Không phải Lâm Nhược tìm chúng ta để tra án sao?".

Bao Chửng cũng có chút khó hiểu nhìn ông Lâm..

Lâm Khiêm Tứ xấu hổ cười cười, "Kỳ thực là bác a, nhưng lúc nói với nó nó cũng không phản đối a, thế nào lại ...."

"Lâm Nhược chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nào" Bao Chửng nhìn ngoài cửa một chút, "Nhiều vệ sĩ như vậy, cậu ta hẳn là ra không được, có khi nào đã đến một phòng khác rồi không?".

Lâm Khiêm Tứ cũng gật đầu, gọi người đi tìm từng căn phòng một.

"Thật ra những vệ sĩ này nên lui xuống thì hơn." Bạch Ngọc Đường buông chén trà, vốn định lịch sự uống một ngụm, lại phát hiện có mùi rau thơm, không biết do chính mình không biết thưởng thức hay là lá trà đã biến chất, nói chung chỉ có thể hợp với cà phê và trà xanh tự mình pha thôi.

Lâm Khiêm Tứ khó hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường..

"À ..." Bạch Ngọc Đường lơ đãng nói, "Cháu nghĩ người bình thường căn bản không thể đối phó với con trai của bác được đâu ạ, chỉ những người thông minh mới có thể thôi, những vệ sĩ này cũng không đỡ được đâu, trái lại càng nhiều người càng lộn xộn.".

Bao Chửng yên lặng trừng Bạch Ngọc Đường —— lễ phép a! Lễ phép!.

Bạch Ngọc Đường không thể làm gì khác hơn là nhấc chén trà lên tiếp tục điệp khúc uống hồng trà a uống hồng trà.

Ông Lâm trầm ngâm suy nghĩ, có lẽ là cân nhắc lời Bạch Ngọc Đường nói. Triển Chiêu hình như đối với sự mất tích của Lâm Nhược không có hứng thú, từ lúc vào gian phòng, đường nhìn của anh đều rơi vào một bức tranh phong cảnh ở tường đối diện. Trong tranh là một cảnh biển rộng, trên biển có một con thuyền. Hình ảnh rất đơn giản, nhưng thông thường mà nói bức tranh càng đơn giản càng không ổn, tranh này vô luận là kết cấu, khí thế, hay chi tiết bao quát đều được xử lý rất tốt, vừa hào hùng lại nhu hòa, rất thích hợp với đồ trang trí quanh gian phòng này, lại có một loại quý khí rất cổ xưa. Triển Chiêu cứ quan sát mãi, xác định bức tranh này còn rất mới, thủ pháp hẳn cũng đến từ một hoạ sĩ đương đại. Triển Chiêu đối với nghệ thuật đương đại có hiểu biết nhất định, nhưng không nhớ ra được ai có một tay vẽ có trọng lượng thế này, người có thiên phú kinh người như thế, hẳn phải rất nổi danh mới đúng a...

"Đây là do Thừa Kế vẽ." Lâm Khiêm Tứ quay đầu lại nhìn thoáng qua rồi khẽ nói một câu, nhưng từ ngữ điệu đến ánh mắt, đều toát lên nét tự hào khó nén.

"Vâng." Triển Chiêu bí ẩn gật đầu, phát ra một âm tiết, trong đó có vẻ bao hàm rất nhiều tình tự.

Bạch Ngọc Đường thực sự thấy trà rất khó uống, lần thứ hai buông nó ra, nhìn thấy nét mặt Lâm Khiêm Tứ đã hoá xanh, lo lắng nhìn vệ sĩ đang ầm ầm ngoài cửa, khe khẽ thở dài.

Lâm Khiêm Tứ thấy bọn họ phải chờ đến sốt ruột, thì xấu hổ cười, "Thừa Kế cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình quá quật cường, bác bắt nó kế thừa gia nghiệp nó không chịu, kỳ thủ chuyên nghiệp, hoạ sĩ, kiến trúc sư, học giả, thương nhân, nhiều nghề như vậy nó đều có thể chọn, nhưng hết lần này tới lần khác lại ra biển làm thợ lặn, để bây giờ gặp phải đại họa lâm đầu...".

S.C.I mê án tập 3Waar verhalen tot leven komen. Ontdek het nu