Chương 5: Số lượng tượng đất

641 21 1
                                    

  Hứa gia Tam Hổ tự đưa mình đến cửa gọi Bạch Ngọc Đường bọn họ tới bắt.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nghĩ trên người ba tên đó chắc chắn có đầu mối quan trọng, liền kêu người đưa về cảnh cục. Mọi người ở trong cổ mộ vòng vo mấy vòng, không có phát hiện gì, đành quay về cảnh cục thẩm vấn ba kẻ kia trước.

Trong phòng làm việc SCI, Mã Hân hai tay đút túi áo, lắc lư đi vào phòng pháp y.

Công Tôn đang giải phẫu thi thể, thấy Mã Hân vào thì cười hỏi, "Đã về rồi? Không ở lại thêm một ngày nữa."

"Hì hì." Mã Hân cười tủm tỉm, có vẻ tâm tình rất không tệ.

"Làm sao vậy?" Công Tôn tò mò nhìn cô, "Sao mà cao hứng vậy a?"

Mã Hân vươn bàn tay lên lắc a lắc, sờ sờ cằm, Công Tôn chợt thấy thứ gì đó sáng loá lên, nhìn kỹ lại thì thấy ở ngón giữa của Mã Hân có một chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn bạch kim màu bạc a.

"Nga..." Công Tôn nở nụ cười, "Cuối cùng mong muốn cũng thành thật rồi a?"

Mã Hân cười cười không nói gì, cẩn cẩn dực dực vuốt ve cái nhẫn, sau đó đeo găng tay vào, chuẩn bị cùng Công Tôn xử lý thi thể.

Công Tôn khẽ cười, Mã Hân cũng có lúc giống một cô gái nhỏ a.

"Đội trưởng bọn họ đâu a?"

Nhìn chằm chằm vào mấy cỗ thi thể một hồi, Mã Hân hỏi Công Tôn.

"Đến cổ mộ rồi, sớm biết em về thì tôi cũng đi." Công Tôn nói, lại hỏi Mã Hân, "Đúng rồi, mấy người đó là bệnh nhân tâm thần, tuổi xương hơn một trăm, biết không?"

"Hả?" Mã Hân cảm thấy bất khả tư nghị mở báo cáo ra xem, "Nga nha... thần kỳ vậy a?!"

"Án tử này đúng là có chút thần kỳ." Công Tôn nhún nhún vai, "Cho tới bây giờ thì cũng khá đơn giản, tuổi xương tôi nghĩ có thể là do di truyền."

Đang nói chuyện, chợt nghe bên ngoài có động tĩnh, hai người tháo găng tay, đi ra ngoài nhìn.

"A?" Triển Chiêu nhìn thấy Mã Hân, "Hân, có thể đi làm rồi?"

"Vâng." Mã Hân gật đầu, nhìn thấy đằng sau còn áp tải theo ba người, cô khẽ nhíu mày đưa tay ra chỉ, "Em có biết bọn họ!"

Mọi người sửng sốt, ba người mà cô nói đương nhiên chính là Hứa gia Tam Hổ.

"Cô nói cái gì a?" Ba người có vẻ đặc biệt khẩn trương, đều làm bộ không nhận ra Mã Hân.

"Tôi đương nhiên nhận ra mấy người a!" Mã Hân quay qua méc Bạch Ngọc Đường, "Lúc em bị tượng đất tập kích thì bọn họ lao vào, còn giúp báo nguy này nọ, em vẫn tưởng bọn họ là người của đội khảo cổ cơ."

"Chắc chắn không?" Triển Chiêu hỏi.

"Chắc a! Bọn họ là ba anh em đúng không, khuôn mặt rất giống nhau nên em cũng nhớ kỹ!"

"Các cậu đến cổ mộ làm gì?" Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đưa bọn họ vào phòng thẩm vấn, "Đi tới đi lui trong đó, muốn làm gì?"

"Công Tôn." Triển Chiêu đột nhiên kêu Công Tôn một tiếng, "Hỗ trợ xét nghiệm một chút, xem mặt trên tờ vé số có dấu vân tay của ba người này không."

Công Tôn gật đầu cầm lấy tờ vé số đi ra, ba kẻ kia vội nói, "Ê ê, được rồi bọn tôi khai ... nhưng mà bọn nó không phải chúng tôi giết, chúng tôi không có giết người!"

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Nói đi."

Theo ba tên đó, bọn chúng tình cờ từ ông bác bán vé số mà biết được chuyện A Mao bọn họ mua được vé số trúng giải nhất, nhưng không có đến đổi thưởng.

Lúc đó thời hạn đổi vé còn chưa hết, nên bọn họ đã nghĩ, những hơn một nghìn vạn a, đưa ấy tên tâm thần thì thật đáng tiếc, nên đã đi xung quanh tìm kiếm tung tích của ba người kia.

Cứ tưởng bọn họ ở trong bệnh viện, ai dè đâu đã được thả ra, hơn nữa... Mấy tên này phát hiện bọn họ hay lui tới một cổ mộ ở trong vùng.

"Cổ mộ?" Bạch Ngọc Đường khó hiểu, "Bọn họ đến cổ mộ làm gì?"

"Sao bọn tôi biết được a, bọn nó bị tâm thần đó." Mấy kẻ kia bất đắc dĩ nói.

Triển Chiêu Ra hiệu cho bọn chúng tiếp tục.

Ba tên này sau đó theo dõi A Mao bọn họ thì phát hiện bọn họ hơn nửa đêm lặng lẽ đi vào cổ mộ, Tam Hổ theo vào trong rồi gặp một chuyện quỷ dị.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, cảm thấy buồn bực —— A Mao bọn họ vì sao hơn nửa đêm lại chui vào cổ mộ? Chỗ đó có gì vui chứ.

"Cái bệnh viện kia thật quá vô trách nhiệm, đám tâm thần này rõ ràng chưa khỏi đã thả ra!" Hứa Căn Sinh nhớ tới chuyện đêm đó thì một lưng tràn khí lạnh, "Mấy đứa bọn nó chạy vào trong cổ mộ đào bới, miệng còn học theo cổ nhân nói chuyện chi, hồ, giả, dã gì gì đó!"

"Hả?" Triển Chiêu sửng sốt, quay sang Bạch Ngọc Đường khẽ nhướn mày —— bác sĩ Phạm nói ba người đó có ký ức của kiếp trước, có thể là ...

Bạch Ngọc Đường tự tiếu phi tiếu —— sao quản được bọn họ? Cho dù có bị bệnh hay không thì ba người bọn họ vẫn có thể nghe hiểu bình thường.

Triển Chiêu ho khan một tiếng, tiếp tục hỏi, "Bọn họ nói cái gì?"

Hứa Căn Sinh nhíu mày, nhìn hai người anh em của mình.

S.C.I mê án tập 3Where stories live. Discover now