Báo thù ký

By nguoiquaduonga

56.1K 930 162

More

Báo thù ký
Chương 1: Thù giết cha không đội trời chung
Chương 2: Ông nội của con ơi
Chương 3:Thấy sang bắt quàng làm họ
Chương 4: Lấy mạng đền tội
Chương 5: Giang sơn dễ đổi
Chương 6: Bản tính khó dời
Chương 7: Nhận giặc làm thầy
Chương 8: Tẩu vi thượng sách
Chương 9: Dạy đệ tử
Chương 10: Vải thưa mà che mắt thánh
Chương 11: Hoạ này do nàng gánh
Chương 12: Đệ tử mau đến đây
Chương 13: Tâm sự đêm khuya
Chương 14: Thâm thù đại hận
Chương 15: Phù sa lại chảy ruộng người
Chương 16: Lưu manh kịch bản
Chương 17: Cá cược cả đời
Chương 18: Trò đuổi bắt
Chương 19: Kẻ thua cuộc
Chương 20: Hà hiếp dân lương thiện
Chương 21: Trở về nhà
Chương 22: Nhập cung
Chương 23: Trông cậy vào đệ tử
Chương 24: Trưởng thành
Chương 25: Tuổi dậy thì chết tiệt
Chương 26: Đệ tử sẽ chờ
Chương 27: Lưu luyến
Chương 28: Kế hoạch chu toàn
Chương 29: Ôn lại chuyện xưa
Chương 30: Con quái vật đáng sợ
Chương 31: Nhất nhật tam thu
Chương 32: Sư phụ dặn dò
Chương 33: Quên đi một người
Chương 34: Đem ngươi về giường
Chương 35: Cầu tình
Chương 36: Anh hùng nơi đâu?
Chương 37: Huynh sẽ bảo vệ muội
Chương 38: Lời hứa vĩnh viễn
Chương 39: Trái tim lỗi nhịp
Chương 40: Đạo thuần mã
Chương 41: Tư cách và không đủ tư cách
Chương 42: Sự lãng quên
Chương 43: Lời hứa một năm
Chương 44: Vẫn chưa ngã ngũ
Chương 45: Chuyện ba người
Chương 46: Hiệp ước quân tử
Chương 47: Kẻ mạnh nhất
Chương 48: Truyền thống nhà họ Vương
Chương 49: Mời trà
Chương 50: Trao trái tim cho nàng
Chương 51: Tiểu biệt
Chương 52: Cứu tinh đến
Chương 53: Ghen tuông
Chương 54: Đêm trước ngày xuân phân
Chương 55: Tình đầu tan vỡ
Chương 56: Đào hôn
Chương 57: Qua đường tạp lục
Chương 58: Đường giáo dưỡng còn dài
Chương 59: Quyết tâm ra đi
Chương 60: Lên đường
Chương 61: Đột nhập
Chương 62: Băng nữ
Chương 63: Máu hoà lẫn nước mắt
Chương 64: Huynh muốn báo thù sao?
Chương 65: Muội sẽ chờ huynh
Chương 66: Sự tàn nhẫn
Chương 67: Ngày cốc vũ
Chương 68: Cáo từ
Chương 69: Câu hỏi cuối cùng
Chương 70: Xuất giá
Chương 71: Oan gia
Chương 72: Tẩu đệ câu thông
Chương 73: Ân cao hơn núi
Chương 74: Sự trừng phạt vĩ đại
Chương 75: Tình sâu hơn biển
Chương 76: Một khắc xuân tiêu
Chương 77: Vì yêu rất nhiều
Chương 78: Nam Cung thiếu phu nhân
Chương 79: Cảm ơn
Chương 80: Sự ngọt ngào cuối cùng
Chương 81: Chị dâu và em chồng
Chương 82: Đại hội võ lâm
Chương 83: Vương công tử, hạnh ngộ
Chương 84: Sự trừng phạt
Chương 85: Như vậy là tốt rồi
Chương 86: Các ngươi thật bại hoại
Chương 87: Tình yêu của đế vương
Chương 89: Đi tìm nàng
Chương 90: Kinh hãi thế tục
Chương 91: Mật đàm
Chương 92: Quyết định của mỗi người
Chương 93: Sống cùng sống, chết cùng chết
Chương 94: Sự thật
Chương 95: Ám sát hoàng đế
Chương 96: Phải chờ đến bao giờ
Chương 97: Thù lớn đã báo xong

Chương 88: Ngươi đừng làm bậy, muốn tạo phản à?

327 8 2
By nguoiquaduonga

Chương 88: Ngươi đừng làm bậy, muốn tạo phản à?

Đáng tiếc, lời cảnh báo của Quân Lâm đã quá trễ. Sau khi quân vương quyết định thu Nam Cung tiểu thư vào hậu cung, y cẩn thận khiến cho mọi thứ đều phải danh chính ngôn thuận. Tuy biết nàng trong sạch, nhưng Ngữ Hinh vẫn sợ người đời dị nghị. Vậy nên đành phải tiên thủ hạ vi cường, xoá bỏ kẻ đã từng là hôn phu của Thường Vân đi.

Thanh Nghi vừa rời khỏi chỗ của Quân Lâm, lập tức bị một nhóm người vây lấy. Hai thiếp thân hộ vệ bên người nàng cũng không thể chống lại lực lượng ám vệ cao cường. Trương Tín, Lâm Phương trọng thương nặng, bị đánh văng ra ngoài rìa. Họ mơ màng nhìn chủ tử bị người ta lôi đi mất.

Sự việc xảy ra trong chớp nhoáng, mọi người xung quanh còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Nơi đây nhân sĩ giang hồ qua lại đông đúc, nhưng nhìn thấy trình độ khinh công của lũ người kia, ai cũng đau lòng than thầm. “Mấy chục năm vỗ ngực tự xưng từng trải sành đời, nhưng hoá ra ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng.”

Khi đại hội kết thúc, mọi người dỡ trại, ai về nhà nấy. Trúc Phong vẫn điên cuồng tìm đại tẩu, thiếu điều muốn lật nhào cả núi. Đột nhiên người bị bắt cóc, tin tức ít ỏi sót lại chỉ từ hai cận vệ bị thương gần chết. Hắn lập tức liên hệ với vụ tấn công đoàn rước dâu, cuống quýt lo cho tính mạng nàng.

Theo sự điều tra của Trúc Phong, những manh mối đang bắt đầu chỉ về một hướng. Hắn sắp chạm được vào mục tiêu rồi, nhưng lại sơ suất không bảo vệ được Thanh Nghi. Hai mắt Trúc Phong vằn lên vệt đỏ khi nghĩ về kẻ thù ẩn mặt  phía sau.

Thường Vân giật mình, chứng kiến nhị ca tức giận bóp vụn chung trà trong tay. Nàng hoảng sợ muốn đến an ủi thân ca ca.

-       Chưa chắc gì đại tẩu gặp nguy hiểm, có khi chỉ là bắt cóc tống tiền. Họ biết gia đình chúng ta giàu có, nên muốn kiếm chác.

-       Nếu muốn bắt cóc, cũng nên bắt muội trước. Xung quanh đại tẩu luôn có cận vệ túc trực, trong khi đó muội luôn tự ý đi một mình - Trúc Phong lầm rầm phân tích. - Từ lúc đến đây, Thanh Nghi đâu lộ ra thân phận thật. Ngoài bạn bè thân hữu, chẳng ai biết mặt mũi Nam Cung thiếu phu nhân ra sao cả. Lúc rước dâu đã xảy ra sự cố có người truy sát, đại ca luôn muốn dấu Thanh Nghi trong nhà. Lần này ra ngoài, còn cấp theo cả tiểu đoàn hộ tống.

-       Có kẻ thù muốn lấy mạng đại tẩu? - Thường Vân sợ hãi kêu lên. - Thật ra tẩu ấy là ai, đắc tội gì với người ta?

-       Huynh không biết, mọi việc vẫn còn đang điều tra. Phía đại ca lần về những kẻ thù cũ của Nam Cung gia, còn ta thì bám theo manh mối của bọn sát thủ.

-       Vậy làm thế nào? Tẩu ấy bị bắt mất rồi. - Thường Vân hoảng hốt. - Chúng ta viết thư báo cho đại ca nha.

-       Nước xa không cứu được lửa gần. Huống hồ gì lúc này đại ca không đi xa được. - Trúc Phong thở dài.

-       Vậy làm sao? Chúng ta phải làm sao? - Thường Vân bối rối đi qua đi lại, hệt như đèn kéo quân.

-       Muội bình tĩnh coi, huynh đang suy nghĩ đây nè. - Trúc Phong than phiền.

Y chỉ biết lúc này mình cần người giúp đỡ. Càng đông càng tốt, càng mạnh càng tốt. Trong phạm vi quen biết của nhà Nam Cung, lực lượng nào tham dự đại hội võ lâm mà vừa đông vừa mạnh? Trúc Phong vỗ tay đánh bốp, lập tức liên tưởng đến đám người nhốn nháo ồn ào trong hôn lễ của đại ca, Tinh Quang học viện.

^_^

-       Tĩnh quận vương, không thể xông vào, nơi đó là cấm địa.

Tiếng thái giám léo nhéo bên cạnh, nhưng Quân Lâm mặc kệ gã. Sau khi nghe Trúc Phong kể lể, hắn đã hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra. Việc xấu trong nhà, có lẽ nên âm thầm giải quyết. Hắn để Tiếu Văn Phương dẫn hết học sinh về trường, còn bản thân mình thì đi tìm nhà vua.

Ngữ Hinh vẫn còn ở trong trấn Võ Lâm, quyến luyến chưa muốn hồi cung. Thường Vân tuy lo lắng cho đại tẩu, nhưng vẫn cảm thấy may mắn vì chưa phải về nhà vội. Hôn sự đã được quyết định, họ coi như bất chấp tất cả. Trong lúc Trúc Phong tối mặt đi tìm Thanh Nghi, Nam Cung tam tiểu thư hí hửng chơi trò uyên ương.

Ám vệ ào ào nhảy ra ngăn cản người muốn đi sâu vào cấm địa. Hôm nay, khu vực bên suối phải được cách ly hoàn toàn cho hoàng đế ngắm cảnh thiên nhiên. Quân Lâm vừa lo lắng vừa tức giận. Hễ có việc gì liên quan đến Vương đệ tử là hắn không giữ bình tĩnh được. Quân Lâm xuất thiết phiến ra, sẵn sàng nghênh đón bất kỳ kẻ cản đường nào.

Tuy biết hắn là hoàng thân quốc thích, nhưng lệnh vua khó cãi. Ám vệ đành phải nâng kiếm lên, dốc hết bản lĩnh đối phó. Hơn nữa, danh tiếng đệ thất núi Long Thủ vốn đã rền vang tứ phương. Trong lòng mỗi người đều muốn tận mắt chứng kiến thân thủ của Ngọc sư phụ.

Sau khi Thanh Nghi rời khỏi, Quân Lâm một lòng nhập đạo. So với thời gian trước đây, võ công của hắn đã thăng tiến thần tốc. Biết điểm yếu của mình là ở đôi mắt, hắn dốc lòng rèn luyện những kỹ năng khác. Một mình đối phó với nhóm vây công mấy chục người, Quân Lâm vẫn chưa từng nao núng. Những kẻ này có tiến đánh, cũng không nguy hiểm hơn Bách Khí trận được. Chỉ với một chiếc quạt nhỏ trên tay, Quân Lâm đã dễ dàng tạo lập vòng phòng thủ tuyệt đối cho mình.

Ám vệ chuyên làm việc bí mật, bản lĩnh ai nấy đều vượt trên võ lâm cao thủ. Nhưng khi đối đầu với thiếu niên dáng vẻ thư sinh, trong lòng mỗi người đều kinh sợ khiếp đảm. Quạt của hắn còn nhanh hơn kiếm, mạnh hơn đao. Nếu như mỗi chiêu không thu lại nửa chừng, e rằng nãy giờ có mấy chiếc đầu lăn lông lốc dưới đất.

Trách nhiệm bảo vệ vua cũng tương đương với tử sĩ. Tuy biết trước mặt là cái chết, nhưng không thể xông vào. Ám vệ lao vào Quân Lâm như thiêu thân lao vào lửa. Hắn dùng thân quạt cản mũi kiếm, mép quạt cắt đứt lưỡi kiếm. Đây là món quà nhập môn mà thái sư phụ trao tặng cho đệ tử. Có lẽ trên đời này không vũ khí nào sắt bén hơn thiết phiến của Ngọc Quân Lâm.

Đánh bại người khác đã khó, nhưng nương tay đánh hoà lại càng khó. Quân Lâm đã thề với môn quy không sát sinh, nên ra tay rất khiêm nhường. Nếu thiết phiến phát huy hết uy lực, e rằng chẳng thua gì trường kiếm. Thất tinh kiếm trận được hắn sử dụng đã đạt mức lô hoả thuần thanh.

Đao quang kiếm ảnh đếu với Quân Lâm tất thảy đồi vô dụng. Không thể thấy hư chiêu, hắn chỉ trực tiếp đối phó với kiếm chiêu. Người cố tiến về phía trước, đám đông ngăn cản nhưng dường cũng như vô dụng. Quân Lâm sử dụng chưởng pháp, đánh văng đối thủ đi khắp các hướng. Trong lúc giao tranh, hắn vẫn không ngừng dò xét xung quanh. Tiếng bước chân của tên thái giám lúc nãy chắc hẳn đang tiến về phía hoàng thượng. Quân Lâm vận kinh công, muốn bức khỏi đám ám vệ đang vây chặt. Vậy toàn bộ cuộc chiến bắt đầu bị kéo đến sát bên bờ suối hơn.

Tiếng nước chảy róc rách, tiếng cười khúc khích của thiếu nữ. Sau đó là cả một thân hình to kềnh bị đánh văng xuống suối. Thường Vân thét lên thảng thốt, nấp nhanh ra sau lưng người tình. Ngữ Hinh thì giật mình, bản năng lại muốn trốn trước khi thích khách đến. Ai bảo y làm vua, tính mạng liên quan đến giang sơn xã tắc. Thường Vân bất mãn nhìn gã nam nhân cao to đẩy mình ra phía trước làm bia.

Tiếng vũ khí va chạm nhau inh ỏi  càng lúc càng đến gần họ. Quân Lâm vượt qua khỏi khu vực rừng cây rậm rạp, xung quanh có thêm đám ám vệ ám đen bám sát nút. Ở dưới suối, Ngữ Hinh đã nhận ra hoàng ca ca của mình, y tức giận la lên.

-       Tiểu Ngọc, vì sao ngươi dám đến đây!

Có lẽ cảm thấy không còn nguy hiểm nữa, Ngữ Hinh nhanh chóng lấy lại khí độ. Y vươn thẳng lưng, ưỡn ngực, hét to đầy khí thế. Lúc này Thường Vân mới được buông tha khỏi vị trí bia đạn, được Ngữ Hinh cho phép lùi về sau. Nàng dùng tay che chắn cơ thể, một mực tránh né ánh nhìn của những kẻ mới kéo đến. Nhưng Ám vệ chỉ dám quay lưng về phía hoàng thượng, đối đầu với Quân Lâm.

-       Hôn phu của Nam Cung tiểu thư đâu? - Quân Lâm trực tiếp vào vấn đề.

-       Gì chứ, sao ngươi dám nói chuyện với ta như thế? Lui ra đi! - Ngữ Hinh đâu phải người dễ bị đe doạ.

Quân Lâm khẽ động tay, một nhánh cây bị bẻ gãy, lao vun vút về phía Ngữ Hinh, lực công phá không thua ám khí. May mà lúc đó Thường Vân kéo y đi kịp lúc, nếu không, kể cả ám vệ cũng không cứu nổi nhà vua. Đám hắc y thấy sự việc như vậy, không liều mạng tiêu diệt kẻ này, họ cũng sẽ bị hoàng đế trừng phạt đến chết. Mọi người đồng loại nhào lên, dùng ý chí quyết tử bảo vệ hoàng thượng.

Nhưng thật uổng cho hai mươi năm rèn luyện. Không ngờ tất cả đều bại dưới tay thiếu niên mới mười sáu tuổi. Hắn xoay người như múa, kiếm khí bay tán loạn, chạm tới đâu cũng đều khiến huyết nhục đầm đìa. Quân Lâm đã luyện đến cảnh giới cao nhất của võ giả, “không kiếm cũng như có kiếm”. Tuy trên tay hắn là quạt, nhưng sát chiêu vẫn là kiếm thức. Đối với thành tựu này, có người cả đời còn không luyện tới. Vậy mà hắn tuy tuổi còn thiếu niên, đã đạt được đẳng cấp tông sư, thật xứng danh thiên tài trăm năm mới gặp.

Thường Vân và Ngữ Hinh tròn mắt nhìn dòng nước đỏ sẩm chảy lan xuống suối. Họ không ngờ Quân Lâm dám làm thật, ra tay đả thương người. Tuy chưa ai mất mạng, nhưng tất thảy đều không có khả năng chiến đấu nữa. Ngữ Hinh sợ hãi lắp bắp.

-       Ngươi ... ngươi đừng làm bậy. Muốn tạo phản à?

-       Ta hỏi lại lần nữa, người đâu? - Quân Lâm gằn mạnh từng tiếng.

-       Mau nói đi. - Thường Vân đánh vào người Ngữ Hinh. - Chàng bắt cóc đại tẩu cuả thiếp phải không?

-       Đại tẩu? - Ngữ Hinh kinh ngạc hỏi lại.

-       Đúng vậy, người hôm trước tự xưng hôn phu của thiếp chính là đại tẩu. Do đi ra ngoài tẩu ấy thường cải nam trang, nên bọn thiếp mới hay tự xưng là phu thê.

-       Chết thật rồi! - Y sợ hãi kêu lên. - Sao các người lại chơi trò lường gạt như vậy, hại ta hiểu lầm.

-       Đừng nói nhiều, người ở đâu?

Không ngờ Quân Lâm và Thường Vân cùng hét lên. Ngữ Hinh hết cách đành phải nói ra.

-       Ta cho người mang nàng ta ra biến giới bán, lưu đàyh suốt đời không cho về Việt quốc.

-       Bán ở đâu? - Quân Lâm cuồng nộ hét lớn.

-       Ai mà biết. - Ngữ Hinh nhún vai ra vẻ vô tội. - Tiểu Thuận Tử là quản lý của đám ám vệ, chắc ông ta biết.

-       Tiểu Thuận Tử! - Quân Lâm gọi.

-       Dạ, có nô tài. - Một người thân là tổng quản nội xưởng, không ngờ thân thủ lại tầm thường đến phát chán.

-       Mau dẫn đường. - Hắn ra lệnh.

Tiểu Thuận Tử liếc mắt nhìn Ngữ Hinh chờ đợi. Đến khi hoàng đế gật đầu, ông ta mới dám làm theo mệnh lệnh của Quân Lâm.

-       Quận vương, thỉnh đi lối này.

-       Tiểu Ngọc, ngươi nhớ lấy! Sự việc ngày hôm nay ta không bỏ qua đâu.

Lúc người đã rời khỏi, Ngữ Hinh mới sực tỉnh. Y tức giận gào lên, muốn bù đắp nổi sợ hãi nãy giờ mình phải gánh chịu. Tôn nghiêm của hoàng đế đã bị tên loạn thần tặc tử kia chà đạp mất. Lần này ngay cả thái hậu cũng không thể ngăn cản được sư trừng phạt của nhà vua.

“Tĩnh quận vương, ngươi chuẩn bị đón chờ chiếu chỉ phế truất đi là vừa.” Ngữ Hinh nghiến răng ken két.

Cùng lúc đó, Thường Vân rời khỏi chỗ y. Nàng lên bờ, giữ lấy y phục của mình. Thái độ nãy giờ của Ngữ Hinh đã cho Thường Vân hiểu ra nhiều điều. Một tên tiểu nhân hèn nhát dám đẩy phụ nữ ra đầu tên mũi đạn sao trông mong gì được. May là lần này Quân Lâm không có ý giết người, nếu không nàng đã chết oan uổng. Ngoài ra, ở sau lưng nàng, y còn dám giở trò ám toán để loại bỏ tình địch. Khi yêu nhau, Thường Vân đã bị lời ngon tiếng ngọt của Ngữ Hinh lừa cho mờ mắt. Nhưng khi đã sáng suốt hơn, nàng nhận ra đây vốn không phải là phu quân tốt.

-       Nàng đi đâu vậy? - Y đuổi theo Thường Vân.

-       Đi về. - Nàng dứt khoát trả lời. - Đại tẩu ta nói có chọn phu quân, nên lấy kẻ thật thà. Chàng ở sau lưng ta làm nhiều việc quá, Thường Vân không chịu nổi.

-       Nhưng tất cả việc ta làm đều vì muốn ở bên nàng. - Ngữ Hinh phân bua.

-       Thương Triều có phải tên thật của chàng không? - Nàng đột ngột quay lại hỏi.

“Dĩ nhiên là không phải!” Ngữ Hinh bối rối, không biết trả lời thế nào. Bây giờ y tiếp tục nói dối, thì sau này nàng cũng biết. Ngoại trừ việc hứa sẽ lấy Thường Vân, từ đầu đến cuối y chỉ toàn nói dối mà thôi.

-       Vân nhi, nghe ta nói. Tên thật của ta là ...

-       Thiếp không muốn nghe.

Nàng quyết liệt quay đi. “Quả nhiên giống như lời đại tẩu cảnh báo, ngay cả tên cũng chỉ là tuỳ tiện bịa đặt”. Thường Vân chớp mắt, một giọt nước ấm nóng lăn dài xuống má. Nàng rất dễ bị lừa gạt, nhưng một khi đã chịu đau, thì sẽ nhớ suốt đời.

-       Vân nhi, mau đứng lại. - Ngữ Hinh cuống lên. - Ta ra lệnh cho nàng mau đứng lại.

-       Sau này đừng tìm thiếp nữa.

Thường Vân nhún chân, dùng khinh công bay đi mất. So với trình độ võ công của nàng, Ngữ Hinh chỉ biết quơ quào vài chiêu, sao có thể đuổi kịp. Y tức giận la mắng, nhưng toàn bộ đội ám vệ đều nằm la liệt, không có ai đáp ứng lời hiệu triệu của vua. Rốt cuộc, hoàng đế lần đầu tiên mất mặt đến vậy. Bị người ta truy sát đến chỗ tắm, người yêu bỏ đi mà lại không thể vãn hồi.

“Tội này hết thảy đổ lên đầu Ngọc Quân Lâm.”

Continue Reading

You'll Also Like

1.4K 72 17
Giải trí là chính, đừng căng thẳng.
32.8K 1.3K 36
Một thế giới cổ đại Nơi cung đình tranh đấu Lãnh khốc và vô tình Chân tình liệu tồn tại? Một ngự trù tài giỏi Một nguyên soái uy phong Một thái y di...
55.4K 3.4K 16
Trò mèo cuối cấp là tập hợp những trò hại não kinh dị Mỹ của lũ học sinh lớp 12 rảnh rỗi, bệnh hoạn trong những ngày cuối cấp với mục tiêu chính là p...
180K 10.1K 187
Tác giả : Lão Nạp Bất Đổng Ái Editor: Sahara Số chương: 185 chương + 2 ngoại truyện. Nguồn: từ nhiều nguồn (diendanlequydon, truyenfull, dtruyen...