Báo thù ký

By nguoiquaduonga

56.1K 930 162

More

Báo thù ký
Chương 1: Thù giết cha không đội trời chung
Chương 2: Ông nội của con ơi
Chương 3:Thấy sang bắt quàng làm họ
Chương 4: Lấy mạng đền tội
Chương 5: Giang sơn dễ đổi
Chương 6: Bản tính khó dời
Chương 7: Nhận giặc làm thầy
Chương 8: Tẩu vi thượng sách
Chương 9: Dạy đệ tử
Chương 10: Vải thưa mà che mắt thánh
Chương 11: Hoạ này do nàng gánh
Chương 12: Đệ tử mau đến đây
Chương 13: Tâm sự đêm khuya
Chương 14: Thâm thù đại hận
Chương 15: Phù sa lại chảy ruộng người
Chương 16: Lưu manh kịch bản
Chương 17: Cá cược cả đời
Chương 18: Trò đuổi bắt
Chương 19: Kẻ thua cuộc
Chương 20: Hà hiếp dân lương thiện
Chương 21: Trở về nhà
Chương 22: Nhập cung
Chương 23: Trông cậy vào đệ tử
Chương 24: Trưởng thành
Chương 25: Tuổi dậy thì chết tiệt
Chương 26: Đệ tử sẽ chờ
Chương 27: Lưu luyến
Chương 28: Kế hoạch chu toàn
Chương 29: Ôn lại chuyện xưa
Chương 30: Con quái vật đáng sợ
Chương 31: Nhất nhật tam thu
Chương 32: Sư phụ dặn dò
Chương 33: Quên đi một người
Chương 34: Đem ngươi về giường
Chương 35: Cầu tình
Chương 36: Anh hùng nơi đâu?
Chương 37: Huynh sẽ bảo vệ muội
Chương 38: Lời hứa vĩnh viễn
Chương 39: Trái tim lỗi nhịp
Chương 40: Đạo thuần mã
Chương 41: Tư cách và không đủ tư cách
Chương 42: Sự lãng quên
Chương 43: Lời hứa một năm
Chương 44: Vẫn chưa ngã ngũ
Chương 45: Chuyện ba người
Chương 46: Hiệp ước quân tử
Chương 47: Kẻ mạnh nhất
Chương 48: Truyền thống nhà họ Vương
Chương 49: Mời trà
Chương 50: Trao trái tim cho nàng
Chương 51: Tiểu biệt
Chương 52: Cứu tinh đến
Chương 53: Ghen tuông
Chương 54: Đêm trước ngày xuân phân
Chương 55: Tình đầu tan vỡ
Chương 56: Đào hôn
Chương 57: Qua đường tạp lục
Chương 58: Đường giáo dưỡng còn dài
Chương 59: Quyết tâm ra đi
Chương 60: Lên đường
Chương 61: Đột nhập
Chương 62: Băng nữ
Chương 63: Máu hoà lẫn nước mắt
Chương 64: Huynh muốn báo thù sao?
Chương 65: Muội sẽ chờ huynh
Chương 66: Sự tàn nhẫn
Chương 67: Ngày cốc vũ
Chương 68: Cáo từ
Chương 69: Câu hỏi cuối cùng
Chương 70: Xuất giá
Chương 71: Oan gia
Chương 72: Tẩu đệ câu thông
Chương 73: Ân cao hơn núi
Chương 74: Sự trừng phạt vĩ đại
Chương 75: Tình sâu hơn biển
Chương 76: Một khắc xuân tiêu
Chương 77: Vì yêu rất nhiều
Chương 78: Nam Cung thiếu phu nhân
Chương 79: Cảm ơn
Chương 80: Sự ngọt ngào cuối cùng
Chương 81: Chị dâu và em chồng
Chương 82: Đại hội võ lâm
Chương 83: Vương công tử, hạnh ngộ
Chương 84: Sự trừng phạt
Chương 86: Các ngươi thật bại hoại
Chương 87: Tình yêu của đế vương
Chương 88: Ngươi đừng làm bậy, muốn tạo phản à?
Chương 89: Đi tìm nàng
Chương 90: Kinh hãi thế tục
Chương 91: Mật đàm
Chương 92: Quyết định của mỗi người
Chương 93: Sống cùng sống, chết cùng chết
Chương 94: Sự thật
Chương 95: Ám sát hoàng đế
Chương 96: Phải chờ đến bao giờ
Chương 97: Thù lớn đã báo xong

Chương 85: Như vậy là tốt rồi

326 8 1
By nguoiquaduonga

Chương 85: Như vậy là tốt rồi

Nàng ôm hắn không phải vì hoảng sợ, mà chỉ vì nàng đang giả vờ rằng mình hoảng sợ. Ngay từ đầu, Thanh Nghi đã là một kẻ giả dối, một tên lừa đảo. Nàng chiếm đoạt thân phận Vương tiểu thư của bà cô đã mất tích. Nàng trà trộn vào Tinh Quang, tiếp cận Quân Lâm, chỉ vì muốn giết hắn trước khi võ công Ngọc chân nhân đại thành.

Gần ba năm qua, Thanh Nghi đã bỏ qua bao nhiêu cơ hội, nàng không nhớ nữa. Quân Lâm từ một thiếu niên đã trưởng thành đến mức này rồi. Hắn cao hơn nàng, võ công mạnh hơn Thanh Nghi, thậm chí có thể bế nàng từ trên lầu cao phóng xuống đất. Hắn vốn là một thiên tài, nên chắc chắn không thể nào có chuyện đánh rơi nàng.

-       Trên đường cái có một y quán lớn, đệ tử nhìn thử xem cột cờ của nó ở hướng nào.

Giọng hắn đội xuống đầu nàng, vẫn mang theo run rẩy sợ hãi. Bởi vì Quân Lâm bất cẩn mới để nàng bị thương, hắn không thể tha thứ cho bản thân mình. Thanh Nghi đưa mắt nhìn đường lộ, nhận ra y quán đang nằm sát bên cạnh họ. Quân Lâm đã đưa nàng đến nơi, nhưng hắn vẫn không nhận ra. Con người hoàn mỹ này thì ra không được ông trời ưu ái lắm. Hắn có dung mạo, có tài năng, có thân phận tôn quý nhưng lại không có cuộc sống êm đẹp. Ngoài phạm vi năm bước chân, Quân Lâm gần như bị mù.

-       Tới rồi, sư phụ để đệ tử xuống đi.

-       Hướng nào? - Hắn kiên quyết hỏi, tay không buông nàng ra.

-       Đệ tử là phụ nữ có chồng. - Thanh Nghi muốn nhắc nhở Quân Lâm rằng tình trạng hai người lúc này không hợp lễ lắm.

-       Ta là người nhập đạo. - Hắn bình tĩnh trả lời.

Giữa phụ nữ có chồng và đạo sĩ có thể xảy ra vấn đề gì? Quân Lâm không màng thế nhân, Thanh Nghi lại càng lười suy nghĩ.

-       Phiá trước năm mươi thước, bên tay trái. - Nàng dễ dàng đầu hàng sự cố chấp của sư phụ.

Hắn điềm nhiên bế Thanh Nghi vào y quán.

Bởi vì ở hội trường xảy ra ẩu đả tập thể nên bệnh nhân nườp nượp kéo đến Trung Nghĩa đường. Tuy biết chắc mở tiệm sẽ mau chóng phát tài, nhưng Lang Trung không ngờ mới ngày đầu đã đắt khách đến vậy. Người người ôm tay ôm chân bò đến xin bó thuốc. Khách nhân đông đến nổi ông đã mời luôn người của quán ăn kế bên qua phụ giúp mà vẫn không xuể.

Từ phía cửa lại có thêm người bị thương đến xin thuốc. Một đạo sĩ mặt mũi khôi ngô bế theo một nam tử trẻ trung không kém. Ban đầu Lang Trung không để ý họ lắm, cho đến khi đạo sĩ đang đi bỗng vấp té. Hắn không nhìn thấy chân người bệnh nằm trên đất hay sao mà tàn nhẫn dẫm vào. Quân Lâm Loạng choạng nhưng mau chóng giữa được Thanh Nghi lại. Chỉ có gã khốn khổ nằm trên đường ôm chân khóc cha khóc mẹ mà thôi.

-       Ngươi thật tàn nhẫn, chân y bị gãy, mới bó lại đó. - Lang Trung trách mắng.

-       Ta thật không cố tình, mong ngươi lượng thứ. - Đạo sĩ trẻ hối lỗi nhìn người bị nạn.

Lang Trung đang bận đến tối mặt, nay có người đến tạo thêm việc thì bực bội lắm. Ông cúi người, chuẩn bị thăm khám lại cho nạn nhân thì một bàn tay chụp lấy.

-       Y sinh, xin xem dùm cho bằng hữu của ta.

Ông liếc mắt nhìn về phiá thiếu niên đang ôm trán đầy máu. Y đã được đạo sĩ đặt ngồi trên chiếc ghế trống dựa sát tường. Với kinh nghiệm của mình, Lang Trung nhìn sơ đã biết vết thương không nghiêm trọng. Ở phần đầu của con người, chỉ  một vết rách nhỏ cũng khiến máu cháu đầm đìa. Kẻ nọ ánh mắt tinh nhanh, thần trí minh mẫn, xem ra không có gì nghiêm trọng. Trong tiệm này còn có nhiều người thủng bụng lòi ruột cần cấp cứu nhiều hơn kìa.

-       Xin lỗi, cậu và bằng hữu ngồi chờ một chút đi. - Lang Trung sắn tay áo lên, chuẩn bị bó thuốc cho gã tội nghiệp đang ôm chân lăn lộn.

Bỗng nhiên một luồng sát khí cực đại ập đến. Lang Trung làm nghề chữa thương cho dân giang hồ lâu năm, bản thân cũng có chút võ nghệ. Ông không kịp nhìn ra đạo sĩ áo đen kia xuất vũ khí nhanh như thế nào. Chỉ thoáng chốc, một chiếc quạt đã kề lên cổ nạn nhân. Giọng lạnh lẽo như âm hồn quỷ ngục.

-       Giết y rồi, ông sẽ rãnh rỗi chữa cho bạn ta đúng không?

Kẻ thoáng nhìn nho nhã, dung mạo như tiên giáng trần, thì ra độc ác còn hơn độc xà rắn rít. Lang Trung bất mãn la lên.

-       Bẵng hữu ngươi chỉ bị thương nhẹ, ngồi chờ ở đó không chết đâu. Để ta chữa cho người này xong sẽ tới lượt y.

-       Gã này cũng chỉ bị gãy chân, không chết đâu, mau chữa cho bạn ta. - Quân Lâm gầm gừ.

Nàng biết hắn vô lý, nhưng đến mức này thì hình như quá đáng rồi. Thanh Nghi sà đến gần, cầm tay Quân Lâm kéo ra.

-       Sư phụ, đừng làm khó họ, đồ nhi không sao.

Lang Trung khó hiểu nhìn hai nam nhân trẻ tuổi nắm tay nhau lôi lôi, kéo kéo. “Nhìn họ có vẻ bằng tuổi nhau, lúc nãy còn giới thiệu là bằng hữu, sao giờ biến thành sư đồ. Nhưng với ánh mắt nhìn nhau như thế, e rằng mối quan hệ còn thâm sâu hơn nữa.” Lang Trung thở dài, đẩy hòm thuốc về phía Quân Lâm.

-       Anh bạn trẻ đây nói không sai, cậu nhìn quanh đây đi, có bao nhiều người bị thương rất nặng cần được ưu tiên chữa trị. - Ông không để ý Quân Lâm ảm đạm hẳn đi, vì hắn không thể nhìn theo tay ông. - Vết thương của cậu ta chỉ ở ngoài da. Ta cho cậu mượn hòm thuốc băng bó cho bạn nhé.

Thấy Quân Lâm không trả lời, Thanh Nghi tự tiện cảm ơn rồi kéo cả người lẫn hòm thuốc sang một bên. Tìm được một chỗ trống, nàng ngồi xuống, đối diện với Quân Lâm. Thanh Nghi không nhìn thấy vết thương trên trán, nên đành làm phiền sư phụ vậy. Hắn nhìn nàng, trong mắt xen lẫn thương xót và hối hận. Chỉ vì quá vui mừng khi gặp lại Thanh Nghi, Quân Lâm đã bất cẩn không bảo hộ nàng chu toàn. Bàn tay hắn run run khi băng vải sạch tẩm rượu chạm vào da nàng. Dù trải qua sống chết tử sinh, hắn vẫn chưa từng đau đớn đến thế. Một giọt máu của Thanh Nghi cũng khiến hắn xót xa như thể mình bị đâm vạn đao.

-       Bình tĩnh đi, đệ tử không sao! - Thanh Nghi an ủi.

Hắn không biết nàng đã trải qua tuổi thơ như thế nào. Hắn không hình dung ra được trên cơ thể nàng còn bao nhiêu vết thương nghiêm trọng hơn thế. Khi hắn sống trong lụa là gấm vóc, nàng đã phải lăn lộn đầu đường xó chợ. Khi hắn ở tuổi chơi đùa với chim chóc, nàng đã cầm đao giết người. Bàn tay hắn sạch sẽ dịu dàng, tay nàng dính đầy máu tanh bẩn thỉu. Tuy miệng lưỡi Quân Lâm cứng rắn độc địa, nhưng hắn lại có lòng dạ thiện lương. Thanh Nghi bỗng nhiên bật cười chua chát. Cả cuộc đời của nàng từng hứa hẹn rất nhiều điều, nhưng hình như chỉ toàn lời dối lừa.

Nàng nói rằng mình rất cảm phục hắn, thật ra lúc đó Thanh Nghi chỉ muốn một đao đâm Quân Lâm cho rồi. Nàng nói mình hiểu hắn, nhưng Thanh Nghi còn không biết thông cảm là gì. Nàng còn nói cả đời này không bao giờ rời xa sư phụ nữa, nhưng rốt cuộc lại mời hắn đến uống rượu mừng hôn lễ của mình.

Nàng còn nói mình yêu Hiên Vũ bằng cả cuộc đời.

-       Sao thế? Đau à? - Giọng lo lắng của Quân Lâm rót vào tai nàng. Hắn dịu dàng lấy tay áo lau nước mắt cho nàng. - Đừng khóc nữa, vi sư sẽ cẩn thận hơn.

Vẫn là sự tiếc thương, trìu mến vô hạn. Nàng thế này, chỉ càng làm Quân Lâm thêm đau lòng. Do hắn bất lực, không bảo vệ được đệ tử.

Nàng im lặng, không muốn sư phụ thêm khó xử. Giờ đây Thanh Nghi chẳng còn tư cách để làm nũng với người. Nàng đã muốn cùng hắn cắt đứt mọi mối quan hệ. Giờ đây đối diện với Quân Lâm, hiểu rõ bản thân còn yêu hắn rất nhiều và biết rằng Quân Lâm vẫn chưa quên mình, nàng cảm thấy vui mừng.

Sự vui mừng đáng hổ thẹn.

-       Chắc sẽ để lại thẹo. - Quân Lâm thở dài phiền muộn.

Vết thương tuy không sâu, nhưng mảnh gốm sứ lại đập mạnh vào giữa trán, gây ra vết thương hở miệng rộng. Dù có lành, giữa trán Thanh Nghi vẫn sẽ lưu lại vết cắt dọc như ánh mắt khép hờ.

Nàng nhẹ tay sờ vào lớp băng êm ái quấn trước trán. Thanh Nghi không sợ đau, chỉ là bản năng muốn cẩn thận kiểm tra vết thương.  

-       Đa tạ người! - Nàng cúi gầm mặt, không dám nhìn Quân Lâm.

-       Đừng đa tạ, đây là lỗi của ta.

Con người này vĩnh viễn vẫn cao ngạo, không dễ dàng nói ra lời xin lỗi. Thanh Nghi muốn bật cười, vì sau bao ngày xa cách, hắn vẫn giữ lại tính cách muôn thuở của mình. Chỉ là cao lớn thêm một chút, nghiêm trang thêm một chút. À ... nói sao nhỉ, hắn càng anh tuấn, mê động lòng người hơn.

“Nhập đạo ư? Thật là phí phạm của trời.” Thanh Nghi than thở trong lòng. “Nhưng sao ta lại cảm thấy nhẹ nhõm, vui mừng vì quyết định của sư phụ?”

Nàng tuyệt đối không bao giờ thừa nhận mình vui mừng vì có thể độc chiếm chiếm trái tim hắn, khiến Quân Lâm suốt đời không thể thân cận một ai khác ngoài Thanh Nghi. Nàng là một tiểu nhân, mà bản chất tiểu nhân là vô cùng ích kỷ. Mặc dù bản thân đã phản bội hắn, nhưng trái tim lại cầu xin ông trời đừng để Quân Lâm bỏ rơi mình. Sự may mắn của cả đời nàng có lẽ đã dùng để đánh đổi cho lời cầu xin này. Bởi vậy tai ương cứ liên tiếp đổ xuống đầu Thanh Nghi và những người bên cạnh. Như vậy có xứng đáng không?

Ngồi trước mặt Quân Lâm, Thanh Nghi có thể trả lời, “Xứng đáng!”

-       Những ngày qua, sư phụ có khoẻ không? - Nàng ngại ngùng thăm hỏi.

-       Ta vẫn  bình thường. - Hắn trả lời. - Còn đệ tử thế nào?

-       Cuộc sống rất bình lặng.

-       Như vậy là tốt rồi. - Hắn khẽ cười.

Những tưởng bấy nhiêu nhung nhớ, muôn ngàn tâm sự có nói ra cũng không sao cạn hết. Nhưng khi đối mặt với người, lời lẽ dong dài cũng chỉ vô dụng mà thôi. Chẳng phải tâm ý tương thông, mà đơn giản là hiểu đối phương quá rõ. Người sẽ nói gì, ảm giác ra sao, là điều có thể đoán ra được. Khi xưa Thanh Nghi đã nói ra lời trái  lòng, nhưng Quân Lâm vẫn một mực phủ nhận. Bởi vì nàng là Vương Thanh Nghi, người con gái hắn yêu còn hơn sinh mạng. Nếu không tin tưởng nàng, thì hắn còn biết tin ai.

Giữa y quán chật chội ồn ào, bọn họ lại trầm mặc như đang rơi vào thế giới khác. Nơi đó chỉ có hai người, vui mừng trùng phùng sao bao ngày chia xa.

Bỗng nhiên một tiếng gọi kinh ngạc vang lên, phá vỡ bầu không khí yên bình mới xuất hiện. Thường Vân đi vào y quán, ngạc nhiên gọi tên đại tẩu. Bên cạnh Thường Vân còn xuất hiện thêm một nam nhân lạ mặt khác. Y ôm bàn tay dính đầy máu của mình, hớn hở gọi Quân Lâm.

-       Tiểu Ngọc!

Một lời này khiến lòng người chấn động. Kẻ có thể gọi Tĩnh Quận vương bằng nhũ danh, trên đời chỉ có hai người. Một là thái hậu, hai là đương kim hoàng thượng. Mà giọng nói này hẳn nhiên không phải lão thái hậu có tuổi tác rồi.

-       Hoàng công tử, gặp người quen sao? - Thường Vân quan tâm hỏi.

-       Đường ca của ta ở kia kìa, không ngờ lại tình cờ gặp ở đây.

Một vở kịch cũ rích, có vị tân vương nhàm chán di phục xuất tuần. Khi thuộc hạ lỡ miệng gọi hoàng thượng, y liền chữa chạy thành Hoàng Thương Triều. Trò vui đang hay, không nên phá vỡ. Năm đó Ngữ Hinh mới hai mươi hai, vẫn còn trẻ trung ham chơi.

Continue Reading

You'll Also Like

46.3K 4.5K 17
/vietnamese/ Một hacker chuyên nghiệp, kẻ bị ám ảnh điên cuồng với điều phối viên của 911. "911 xin nghe, trường hợp khẩn của bạn là...
9.6M 164K 76
Một vị tổng tài nổi tiếng tàn khốc trên thương trường, nay lại yêu từ cái nhìn đầu tiên với con gái của một đối tác làm ăn. Chuyện này ai tin đây? ...
16.3M 347K 109
Cô là thư kí cho một tổng tài lạnh lùng và nghiêm khắc, nhưng anh ta thật sự rất tài giỏi. Bản thân cô cũng có thể coi là người tài giỏi như thế vì g...
57.7K 4.6K 53
Một câu chuyện được lấy cảm hứng từ trò chơi [Ma sói]. Nhưng liệu đây có là một trò chơi? Không!! Đây là hiện thực! Đẫm máu và tàn bạo. Điên cuồng và...