Báo thù ký

By nguoiquaduonga

56.1K 930 162

More

Báo thù ký
Chương 1: Thù giết cha không đội trời chung
Chương 2: Ông nội của con ơi
Chương 3:Thấy sang bắt quàng làm họ
Chương 4: Lấy mạng đền tội
Chương 5: Giang sơn dễ đổi
Chương 6: Bản tính khó dời
Chương 7: Nhận giặc làm thầy
Chương 8: Tẩu vi thượng sách
Chương 9: Dạy đệ tử
Chương 10: Vải thưa mà che mắt thánh
Chương 11: Hoạ này do nàng gánh
Chương 12: Đệ tử mau đến đây
Chương 13: Tâm sự đêm khuya
Chương 14: Thâm thù đại hận
Chương 15: Phù sa lại chảy ruộng người
Chương 16: Lưu manh kịch bản
Chương 17: Cá cược cả đời
Chương 18: Trò đuổi bắt
Chương 19: Kẻ thua cuộc
Chương 20: Hà hiếp dân lương thiện
Chương 21: Trở về nhà
Chương 22: Nhập cung
Chương 23: Trông cậy vào đệ tử
Chương 24: Trưởng thành
Chương 25: Tuổi dậy thì chết tiệt
Chương 26: Đệ tử sẽ chờ
Chương 27: Lưu luyến
Chương 28: Kế hoạch chu toàn
Chương 29: Ôn lại chuyện xưa
Chương 30: Con quái vật đáng sợ
Chương 31: Nhất nhật tam thu
Chương 32: Sư phụ dặn dò
Chương 33: Quên đi một người
Chương 34: Đem ngươi về giường
Chương 35: Cầu tình
Chương 36: Anh hùng nơi đâu?
Chương 37: Huynh sẽ bảo vệ muội
Chương 38: Lời hứa vĩnh viễn
Chương 39: Trái tim lỗi nhịp
Chương 40: Đạo thuần mã
Chương 41: Tư cách và không đủ tư cách
Chương 42: Sự lãng quên
Chương 43: Lời hứa một năm
Chương 44: Vẫn chưa ngã ngũ
Chương 45: Chuyện ba người
Chương 46: Hiệp ước quân tử
Chương 47: Kẻ mạnh nhất
Chương 48: Truyền thống nhà họ Vương
Chương 49: Mời trà
Chương 50: Trao trái tim cho nàng
Chương 51: Tiểu biệt
Chương 52: Cứu tinh đến
Chương 53: Ghen tuông
Chương 54: Đêm trước ngày xuân phân
Chương 55: Tình đầu tan vỡ
Chương 56: Đào hôn
Chương 57: Qua đường tạp lục
Chương 58: Đường giáo dưỡng còn dài
Chương 59: Quyết tâm ra đi
Chương 60: Lên đường
Chương 61: Đột nhập
Chương 62: Băng nữ
Chương 63: Máu hoà lẫn nước mắt
Chương 64: Huynh muốn báo thù sao?
Chương 65: Muội sẽ chờ huynh
Chương 66: Sự tàn nhẫn
Chương 67: Ngày cốc vũ
Chương 68: Cáo từ
Chương 69: Câu hỏi cuối cùng
Chương 70: Xuất giá
Chương 71: Oan gia
Chương 73: Ân cao hơn núi
Chương 74: Sự trừng phạt vĩ đại
Chương 75: Tình sâu hơn biển
Chương 76: Một khắc xuân tiêu
Chương 77: Vì yêu rất nhiều
Chương 78: Nam Cung thiếu phu nhân
Chương 79: Cảm ơn
Chương 80: Sự ngọt ngào cuối cùng
Chương 81: Chị dâu và em chồng
Chương 82: Đại hội võ lâm
Chương 83: Vương công tử, hạnh ngộ
Chương 84: Sự trừng phạt
Chương 85: Như vậy là tốt rồi
Chương 86: Các ngươi thật bại hoại
Chương 87: Tình yêu của đế vương
Chương 88: Ngươi đừng làm bậy, muốn tạo phản à?
Chương 89: Đi tìm nàng
Chương 90: Kinh hãi thế tục
Chương 91: Mật đàm
Chương 92: Quyết định của mỗi người
Chương 93: Sống cùng sống, chết cùng chết
Chương 94: Sự thật
Chương 95: Ám sát hoàng đế
Chương 96: Phải chờ đến bao giờ
Chương 97: Thù lớn đã báo xong

Chương 72: Tẩu đệ câu thông

421 8 5
By nguoiquaduonga

Chương 72: Tẩu đệ câu thông

Thì ra trong lúc hai người chạy trốn sát thủ đã đi vào vùng của sơn tặc. Chính bọn chúng đập ngất Thanh Nghi, rồi vứt hai người vào chiếc giếng cạn này. Trước đó Trúc Phong đã thương lượng với thủ lĩnh bọn cướp, nhằm đưa ra phương án tiền chuộc. Hắn tự xưng tên mình, muốn họ mang tin đến nhà Nam Cung đòi tiền. Với kế sách này, ít nhất thời gian tới tính mạng họ vẫn sẽ được bảo đảm. Nhưng bọn cướp cũng nguy hiểm không kém sát thủ là bao.

Tuy Nam Cung thương hội có hoà ước với Bạch Mao, vốn là thủ lĩnh của toàn bộ vùng Tây hồ. Nhưng không ngờ Bạch Mao vừa qua đời, nên tình hình giang hồ lúc này đang rất hỗn loạn. Những vùng đất trước kia thuộc quyền quản lý của Bạch Mao bắt đầu chia rẽ. Vị đương gia nào cũng muốn nổi lên cầm quyền, nên chiến tranh đang sực nức khắp nơi.

Thanh Nghi cũng là người thuộc giới hắc đạo, Trúc Phong vừa kể sơ, nàng liền nắm bắt hết. Hổ chết, sói tranh mồi là điều không hiếm lạ trong nhân gian. Bọn họ chỉ xui xẻo đi ngang qua vùng hỗn loạn đang mất trị an một chút. Chỉ cần Nam Cung gia chịu trả tiền, bọn cướp cũng không muốn mất mối làm ăn. Thay vì chịu rủi ro khi cướp tiêu, bọn chúng sẽ nhận được chi phí mua đường hàng tháng. Cuộc chiến nào mà lại không cần tiền, nhất khi những phe đối đầu ngang sức ngang tài. 

-       Vấn đề khó hiểu chính là bọn sát thủ đó. - Trúc Phong trầm ngâm.

-       Đệ cũng nhận ra? - Thanh Nghi kinh ngạc kêu lên.

-       Tẩu coi ta là thế gia công tử không hiểu chuyện giống đại ca à. Khác với huynh ấy, từ khi lên bảy ta đã cùng phụ thân chinh đông dẹp bắc.

-       Đúng là không nhận ra. - Thanh Nghi buộc miệng hỏi. - Vì sao phụ thân lại dung túng cho Hiên Vũ vậy?

-       Có gì khó hiểu đâu, huynh ấy là nhi tử thân sinh của ông.

-       Nói vậy đệ là ...

-       Đúng vậy, ta chỉ là con nuôi.

Câu trả lời của Trúc Phong càng làm Thanh Nghi mờ mịt hơn. Hiên Vũ là con trưởng mà không nhận chút trách nhiệm nào với gia tộc. Trong khi đó, Nam Cung lão gia lại dốc túi trao hết sản nghiệp vào tay nghĩa tử. Nếu hắn có tâm địa xấu xa, hẳn nhiên sẽ trừ khử Hiên Vũ để phòng ngừa hậu hoạ sau này. Đối với Trúc Phong, Thanh Nghi có nên đề phòng không?

-       Ngoại trừ cha và đại ca, chuyện này chỉ có những trưởng bối trong thương hội biết.

Thanh Nghi im lặng, không biết phải nói gì. Đột nhiên người ta trao cho bạn bí mật, chắc không có gì tốt. Nhất là sự thật thân thế hay tâm sự tình cảm, tám chín phần là muốn người khác thông cảm hay lôi kéo đồng minh.

-       Tẩu đã hiểu vì sao ta rất khác biệt với đại ca, hay nói đúng hơn là trái ngược hoàn toàn với tính cách Hiên Vũ chưa?

Trong bóng đêm tối om, nếu không lên tiếng, chắc chẳng ai nhận ra còn có người bên cạnh. Trúc Phong lấy tay thúc vào Thanh Nghi, muốn nàng đưa ra chút phản ứng.

-       Đệ nói với ta làm gì? - Nàng cẩn trọng cảnh giác.

-       Vì trước sau gì tẩu cũng sẽ trở thành người nhà Nam Cung. Hơn nữa ta cảm nhận ở tẩu một chút gì đó thân thuộc. - Trúc Phong phì cười. - Cảm giác giống như tìm được đồng loại vậy.

-       Ta chẳng phải đồng loại gì với đệ cả. - Thanh Nghi lạnh lùng từ chối.

-       Nghe nói tẩu từng lưu lạc trong giang hồ trước khi được biểu ca tìm thấy. Khi gặp nhau, ta từng lãnh giáo vài đòn từ tẩu rồi. Người đã ở trong hắc hội, suốt đời có tẩy rửa cũng không sạch. Như tẩu, như ta ... vì vậy mới có cảm giác thân quen.

-       Như đệ thì thế nào?

-       Ta là con trai của sơn tặc đã bị Nam Cung gia diệt trại. Trong hỗn loạn, phụ thân đã nhặt ta về và nuôi nấng như con mình.

-       Đệ hận lão gia?

-       Tẩu nói xem.

Thanh Nghi vội vàng chuyển người, tay đặt mạnh lên vết thương trên đùi Trúc Phong. Nàng gằn giọng, nói ra những lời đe doạ.

-       Không cần biết ngươi có mưu tính gì. Chỉ cần bất lợi cho Hiên Vũ, ta sẽ thẳng tay loại trừ.

Trúc Phong bỗng bật cười ha hả, gạt tay Thanh Nghi ra.

-       Được rồi, tẩu vượt qua sát hạch rồi đó. Nãy giờ ta chỉ bịa chuyện muốn thử thách tẩu thôi.

-       Đệ rảnh hơi à? - Thanh Nghi tức tối đánh vào vai Trúc Phong.

-       Đừng tàn nhẫn vậy, ta là người đang thọ thương trầm trọng. - Hắn uỷ khuất kêu lên. - Từ đây đến lúc được thả ra còn lâu lắm. Nếu không nghĩ trò giải trí, hai ta sẽ chết vì buồn.

Nàng cùng Trúc Phong đùa giỡn thêm vài câu thì đành câm miệng lại. Bọn họ bị nhốt đã lâu, mà nơi đây không có chút đồ ăn thức uống nào. Mặt đất ẩm ướt, không khí lạnh lẽo. Không có chút ánh sáng lọt vào, nên chẳng thể đoán ra thời gian. Dần dần Thanh Nghi phải nhích dần về phía Trúc Phong để tìm hơi ấm. Nàng sờ hắn, cảm thấy lạnh ngắt như vách tường. Trúc Phong đã lả đi, nửa mê nửa tỉnh vì mất máu. Nàng lay gọi hắn, cố chà xát hai tay tạo hơi ấm cho Trúc Phong. Thấy mọi việc không tác dụng, Thanh Nghi khẩn trương ôm Trúc Phong vào lòng, muốn sưởi ấm cho hắn. Trong thế giới đáng sợ này, nàng không muốn ở một mình.

Bỗng nhìn Thanh Nghi nghe được tiếng động sột soạt trên đầu. Một chút ánh sáng lọt vào và mặt trăng ban đêm xuất hiện. Cũng nhờ đó nàng nhìn thấy tình trạng thảm thương của Trúc Phong. Khắp người hắn đâu đâu cũng có vết thương do té ngựa. Những vết máu khô lại, sẫm màu, dính đầy trên trang phục. Gương mặt hắn tái xanh, cứ như thể người sắp lìa đời.

Thanh Nghi lo lắng lên tiếng kêu gọi những người đang mở nắp giếng. Nhưng bọn họ chỉ bỏ đồ ăn xuống, sau đó đậy nắp lại. Mọi cảnh báo về tình trạng nguy hiểm của Trúc Phong đều không khiến bọn cướp bận tâm. Còn chẳng rõ hai người này có thật là người Nam Cung gia không nữa. Mọi chuyện phải chờ coi phản ứng từ phiá bên kia, họ mới nghĩ cách đối đãi với con tin thế nào. Lỡ bọn này quàng xiên nói bậy, chẳng phải uổng công sao.

Sau khi mắng chửi bọn vô lương vài câu, Thanh Nghi đành giữ lại hơi cho ấm bụng. Nàng nhào tới giỏ tiếp tế, chơi trò sờ vật đoán đồ. Bình nước là thứ Thanh Nghi quan tâm tới trước tiên. Nàng uống một hơi sảng khoái, sau đó lấy mấy chiếc bánh khô tống vào mồm. Phải có hơi sức mới có khả năng lo lắng cho kẻ khác. No nê rồi, Thanh Nghi bắt đầu đổ nước cho Trúc Phong.

Tuy đang mê mang nhưng hình như hắn nhận ra những thứ cơ thể đang cần. Trúc Phong hướng tới  bình nước như đứa trẻ đòi sữa mẹ. Thanh Nghi nghiêng nhẹ bình, sợ hắn trong lúc gấp rút sẽ bị sặc. Nhưng hoá ra uống nước vào cũng có thể đánh thức người đang hôn mê.

Trúc Phong phát hiện bản thân nửa nằm nửa ngồi được Thanh Nghi ôm vào lòng. Nàng phải chuyển snag tư tếh này mới giúp hắn uống nước được. Trúc Phong chớp chớp mắt, rất muốn biết gương mặt đại tẩu lúc này thế nào. Hắn bâng quơ hỏi.

-       Tẩu tử, chúng ta đang câu thông với nhau à?

-       Câu thông cái đầu ngươi. - Thanh Nghi đánh vào đầu hắn như đang dạy dỗ trẻ con. - Tỉnh rồi thì mau ngồi dậy đi.

-       Ta đã kiệt sức rồi, tẩu không biết sao. Nói chuyện là giới hạn cao nhất, bây giờ cả người đều không nhúc nhích nổi.

Tên này lúc đùa lúc thật, làm cho người khác không biết đâu mà lần. Tuy nhiên, do nể hắn làm đệm thịt cho mình hai lần, nàng mới không ngược đãi nữa. Thanh Nghi để Trúc Phong nằm đó, với tay lấy bánh nhét vào tay hắn. Trúc Phong chỉ thở dài, nằm im không cục cựa. Thanh Nghi ngạc nhiên bèn cất giọng hỏi.

-       Vì sao không ăn?

-       Ta đã nói mình không nhúc nhích nổi mà.

-       Cả tay cũng không nhấc lên nổi sao? - Nàng quan tâm hỏi lại.

-       Đúng vậy. - Hắn gật gù xác nhận. - Vậy nên tẩu đút cho ta ăn đi.

Lần này Thanh Nghi không khách sáo nhấc tay Trúc Phong lên rồi nhéo. Hắn hoảng hồn giật lại, rưng rưng tố cáo.

-       Tẩu thật độc ác. Trước giờ vẫn đối xử với đại ca như vậy sao?

-       Hiên Vũ khác đệ, lúc nào cũng khăng khăng muốn tự mình làm mọi thứ. Dẫu ta có cầu xin huynh ấy để mình giúp thì Hiên Vũ cũng không nhượng bộ. Bây giờ đối với đại ca đệ, hành động nào cũng phải cố gắng gấp đôi người khác. Huynh ấy không muốn liên luỵ người thân, cũng không mong ai thương hại mình.

-       Tẩu có hối hận khi nhận lời lấy đại ca, một kẻ tàn phế hết nửa người?

-       Nếu còn hỏi lại, ta sẽ cho đệ biết thế nào là tàn phế. - Thanh Nghi gầm gừ. - Không được nhắc điều này trước mặt đại sư huynh.

-       Câu trả lời thật đáng thất vọng. - Hắn thở dài. - Đệ mong rằng tẩu nói yêu đại ca.

Trúc Phong khiến Thanh Nghi im bặt. Hắn vẫn nửa thật nửa đùa, chẳng biết lúc nào sẽ tung đòn chí mạng ra. Hai người không ưa nhau, Thanh Nghi biết điều đó. Nhưng họ lại bị cột chung trong mối quan hệ với nhà Nam Cung nên phải thoả hiệp vì tương lai.

Khi nhận lời lấy Hiên Vũ, nàng chỉ muốn ở cạnh y để bù đắp. Hiên Vũ cũng chẳng hỏi thật sự Thanh Nghi có yêu mình hay không. Hắn không mong nàng nói dối, cũng chẳng muốn nghe sự thật đáng thất vọng. Đôi khi mọi thứ mập mờ một chút vẫn tốt hơn huỵch toẹt ra.

^_^

Trong thời gian bị giam cầm, họ cứ phải nương tựa nhau mà sống. Thanh Nghi không muốn cô đơn trong bóng tối, Trúc Phong thì hài lòng với vị trí của mình. Nàng đã gần gũi với hắn hơn bất kỳ người đàn ông nào khác. Không phải những cái ôm vội vàng mà hầu như không rời nhau ra. Thỉnh thoảng Trúc Phong hôn mê, tái lạnh hoặc sốt hâm hấp. Lúc tỉnh táo hắn sẽ đùa với nàng vài câu, và Thanh Nghi luôn ôm chặt  Trúc Phong vào lòng.

Việc vệ sinh cũng là một vấn đề gian nan khi cùng nhau ở trong một cái giếng cạn. Nhưng may là những chiếc bánh khô chẳng đủ sản xuất ra sản phẩm gì. Bóng tối lại là một đồng minh đắc lực trong việc che dấu những thứ xấu xa. Họ cùng thống nhất sẽ giữ im lặng trong những vấn đề tế nhị. Cận kề cái chết là một trải nghiệm đáng sợ, đủ đánh bật hết mọi khó khăn trên đời. Nhưng họ thề với thần linh sẽ chẳng kể cho ai nghe những  chuyện đã xảy ra trong giếng cạn.

Cuối cùng cũng đến ngày bọn họ được lôi khỏi giếng. Thanh Nghi và Trúc Phong nhìn nhau, hầu như không nhận ra người bên cạnh mình. Cả hai đều gầy rộc, yếu ớt và tàn tạ kinh khủng. Cơ thể bẩn thỉu, hôi hám như hai con chuột cống trong chợ thành. Quần áo họ rách rưới, bị nhuộm bẩn không thể nhìn ra màu sắc nguyên dạng. Đầu tóc Thanh Nghi rối bù, còn râu ria mọc lởm chởm trên mặt Trúc Phong.

-       Thế nào, mấy ngày qua ở vui chứ? Bọn ta nghe về việc câu thông giữa em chồng và chị dâu. - Tên sơn đạo đại vương cười hố hố khi kể lại chuyện cũ. - Sắp được về nhà rồi, chắc không thoải mái bằng chỗ của bọn ta đâu.

Cả băng cướp rần rần trước câu nói đùa của đại vương. Thanh Nghi xấu hổ đến chín người, nàng không ngờ mình bị nghe lén. Chẳng biết Trúc Phong nghĩ gì, nhưng có lẽ hắn quá mệt mỏi để phản ứng. Bọn chúng dùng đao thúc Thanh Nghi đi, còn Trúc Phong hầu như bị kéo lê.

Continue Reading

You'll Also Like

11.8K 512 38
"Nàng không màng lưu luyến, còn ta lại cam tâm tình nguyện Chỉ vì một khoảnh khắc Bên bờ Mặc trì, ta chợt nhìn thấy Hoa đã nở một nửa " Mỗi độ xuâ...
22.5K 130 9
Tác giả: Chúng Thần Thể loại: Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp, Dị Giới Tình trạng: FULL -----o0o----- - Một thanh niên thế kỷ 21 tình cờ mua được chiếc giới c...
265K 21.2K 200
Tác phẩm: Cấm Đình Tác giả: Lưu Diên Trường Ngưng Editor: Trường An (changan9602) Thiết kế bìa: Du Tình trạng: Đang beta Link Tấn Giang: http:...
603K 24.1K 190
Thể loại: cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù, ân oán hoàng tộc (Lê Sơ). Tác giả: Ánh Tuyết Triều Dương. (Nếu bạn post truyện lên bất kì một trang ha...