CHƯƠNG 8 - Báu vật

Mulai dari awal
                                    

"A Hy... mau vào phòng... trời rất lạnh..."

Diệp Nghiên Hy nhắm nghiền hai mắt, không lên tiếng.

Liễu Tĩnh Nhàn đành ôm lấy Diệp Nghiên Hy, dìu nàng vào phòng.

Diệp Nghiên Hy cao hơn Tĩnh Nhàn một cái đầu, cơ thể cũng rắn chắc khoẻ mạnh hơn, khiến Tĩnh Nhàn chật vật một phen mới có thể đưa nàng lên tận giường.

Liễu Tĩnh Nhàn bật đèn ngủ, ánh đèn vàng nhạt hắt lên gương mặt thanh tú của Diệp Nghiên Hy, thu hút sự chú ý của nàng.

Liễu Tĩnh Nhàn đưa tay vén lên mái tóc của Nghiên Hy, nhẹ nhàng lau nước mắt còn vương trên gò má, hàng mi dày khẽ động, gương mặt vì say rượu mà đỏ ửng toát lên phong tình.

Tĩnh Nhàn lấy chăn đắp toàn thân Nghiên Hy, chợt phát hiện trên đầu giường là một hộp gỗ nhỏ, bên ngoài có khắc hai chữ "Biểu muội".

Không khó để Tĩnh Nhàn nhận ra đây là chiếc hộp nàng mang tặng cho Diệp Nghiên Hy ngày ly biệt...

"A Hy biểu tỷ! Ta tặng ngươi hộp gỗ! Gọi là "Chiếc hộp báu vật". Chỉ cần mang những thứ quý giá nhất của ngươi cất vào đây, mỗi lần buồn bực chuyện gì, ngươi chỉ cần mở ra liền sẽ cảm thấy vui vẻ, đến khi hộp đầy, thì ngươi cũng sẽ có một chiếc hộp đựng đầy kho báu!"

"Biểu muội ngoan. Cám ơn ngươi!"

Liễu Tĩnh Nhàn cũng không nghĩ chỉ là một món quà ngây ngô của trẻ con mà Nghiên Hy vẫn cố tình giữ lại đến tận bây giờ, thậm chí còn tự mình dụng tâm khắc chữ lên. Đáy lòng Tĩnh Nhàn rạo rực thôi thúc, nàng vươn tay lấy chiếc hộp gỗ, mở ra.

Bên trong là những bức thư được xếp cẩn thận, phong bì vẫn còn giữ lại.

Nhìn kĩ hơn, tất cả thư này chính là của Liễu Tĩnh Nhàn viết, gửi cho Diệp Nghiên Hy suốt mười hai năm qua.

Liễu Tĩnh Nhàn thất thần.

Cho đến tận bây giờ Tĩnh Nhàn mới biết được nàng chiếm bao nhiêu quan trọng trong lòng Diệp Nghiên Hy. Bởi vì suốt mười hai năm xa cách, Nghiên Hy chưa bao giờ bày tỏ cho nàng biết rằng Nghiên Hy nhớ nàng nhiều đến mức nào, cũng chưa bao giờ nói cho nàng biết Nghiên Hy có bao nhiêu thống khổ khi tương tư biểu muội mình. Diệp Nghiên Hy từ nhỏ đến lớn luôn dốc sức bảo vệ cho đoạn tình cảm của hai người, một chút cũng không để ai khác bước vào khoảng trời của riêng họ, chỉ cần bầu trời này có một chút lỗ hổng, Nghiên Hy sẽ bất chấp vá lại cho bằng được. Diệp Nghiên Hy đã nhiều lần muốn nói ra hết uỷ khuất của mình cho Tĩnh Nhàn biết qua những lá thư, nói mình thật sự mệt mỏi, nói mình thật sự muốn trở về, nói mình đã ôm tương tư thành bệnh, cuối cùng lại sợ hãi chính mình sẽ phá nát tất cả, sợ hãi Tĩnh Nhàn nếu biết sự thật sẽ không còn yêu mến, không còn quấn quýt mình như trước kia nữa.

Nước mắt Tĩnh Nhàn rơi xuống những lá thư, nét chữ của chính mình cũng vì thế mà nhoè đi.

Liễu Tĩnh Nhàn nhận ra bản thân quá vô tình, nếu không nói là tàn khốc. Có lẽ, nàng đã tổn thương A Hy rồi.

Hình ảnh Diệp Nghiên Hy trong ký ức đột ngột tràn về, trong tiềm thức của Tĩnh Nhàn, A Hy tồn tại như một thiên sứ nhỏ bé bảo vệ cho tuổi thơ của nàng, năm dài tháng rộng đều ở cạnh nàng không rời một bước, nguyện ý bảo hộ, chiếu cố nàng mà không cần đáp trả.

Năm 6 tuổi, nàng lỡ tay làm rơi vỡ bình hoa quý của Liễu ba, hoảng sợ trốn trong góc nhà khóc nức nở. Cuối cùng chính là Nghiên Hy không nói không rằng thay nàng nhận tội, dù không bị Liễu ba Liễu mẹ trách mắng, nhưng vẫn bị Diệp mẹ phạt quỳ gối suốt mười giờ liền.

Năm 7 tuổi, nàng bị đám bạn tiểu học trêu ghẹo đến khóc thét, Nghiên Hy trên đường đi học võ về phát hiện, thế là dần cho đám nhóc kia một trận tả tơi. Cuối cùng Nghiên Hy bị nhà trường kỷ luật, bị Diệp ba phạt nhốt ở trong phòng cả ngày không được ăn cơm.

Năm 8 tuổi, nàng bị sốt cao phải nghỉ học một tuần, Diệp Nghiên Hy vì nàng mà đau lòng, túc trực suốt đêm bên giường nàng, ai khuyên cũng đều cứng đầu không nghe, ngày qua ngày cho đến khi nàng hoàn toàn hồi phục, cũng là lúc Nghiên Hy ngã bệnh.

Liễu Tĩnh Nhàn khóc, nước mắt giàn giụa trên mặt, nàng đưa tay lên áp lên lồng ngực, cố gắng nhịn xuống tiếng nấc của mình.

Mười hai năm qua, Diệp Nghiên Hy thực tế không hề rời bỏ Liễu Tĩnh Nhàn, chính là do Tĩnh Nhàn vì nỗi thống khổ của Liễu gia mà vô tình để ký ức về Diệp Nghiên Hy phai nhạt trong lòng mình.

Tĩnh Nhàn sờ qua bàn tay Diệp Nghiên Hy vẫn còn nắm chặt sợi dây chuyền bạc, nàng nhẹ nhàng gỡ ra, đeo lên cổ mình, sau đó lấy sợi dây cũ tháo ra, bỏ vào trong túi.

"Biểu muội... biểu muội...", Diệp Nghiên Hy thều thào, khoé mắt ướt đẫm, bàn tay quờ quạng trong không trung.

"A Hy...", Liễu Tĩnh Nhàn chụp lấy bàn tay Nghiên Hy, đan vào trong tay mình.

"Biểu muội... đừng đi...", Diệp Nghiên Hy nức nở.

Liễu Tĩnh Nhàn lau đi nước mắt trên mặt Nghiên Hy, trìu mến cùng xót thương nhìn nàng.

"Em sẽ không đi..."

[BÁCH HỢP] - BÁT DIỆN UY PHONGTempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang