CHƯƠNG 1 - Hôn lễ

1.4K 51 6
                                    

Giữa khán phòng rộng lớn, Liễu Tĩnh Nhàn bàn tay nhẹ lướt trên phím đàn dương cầm, vài nốt nhạc trầm thưa thớt vang lên. Ánh sáng xung quanh càng rực rỡ chói mắt bao nhiêu, trong lòng Tĩnh Nhàn càng ngột ngạt nặng nề bấy nhiêu.

Tự cười giễu mình một cái, có lẽ bản thân là người duy nhất trên thế gian trước thời khắc đẹp nhất của cuộc đời lại mang tâm tư phiền muộn đến như vậy.

Chưa đầy ba mươi phút nữa, lễ thành hôn sẽ bắt đầu.

Thân một bộ váy cưới màu trắng, tóc dài búi lên cao gọn gàng tôn lên gương mặt thanh tú sáng ngời, Liễu Tĩnh Nhàn đơn độc đứng trên sân khấu, nhìn xuống khán phòng đông đúc quan khách, ai ai cũng cười nói rôm rả chúc phúc cho quan viên hai họ, nội tâm nàng càng thêm mâu thuẫn.

Người kia, quả thật đêm nay sẽ không đến.

Liễu Tĩnh Nhàn không hiểu vì cớ gì trong lòng lại cảm thấy khó chịu như vậy, đành tự nén xuống mớ cảm xúc quấy nhiễu hỗn độn. Sau đêm nay có lẽ mình cũng nên quên người kia đi, Tĩnh Nhàn không muốn, thật sự không muốn người kia sẽ khuấy động tâm tư mình thêm một phút giây nào nữa, thế nhưng thực tế nàng chỉ là đang muốn khước từ sự thật, chính là cố tình giả vờ, cố tình không thừa nhận trái tim đã từ lâu vì người đó mà run rẩy xót thương.

Liễu Tĩnh Nhàn phát hiện, trước kia cho dù là ở giữa một biển người xa lạ, chỉ cần đưa mắt lướt qua, không cần tìm kiếm, không cần chờ đợi, cũng sẽ nhìn thấy thân ảnh một người luôn hướng về mình, ánh mắt cũng vẫn luôn kiên định dõi theo, khiến mình không tự chủ mà cảm thấy an tâm dựa dẫm, có lẽ cũng vì đó mà thành thói quen, mà giờ đây khi một khắc nhìn những gương mặt phía dưới kia, tựa hồ ai nấy đều xa lạ, bởi thân ảnh quen thuộc đó, nụ cười quen thuộc đó nàng đều không tìm thấy, để lại hụt hẫng như vết cắt sâu vào ký ức của Liễu Tĩnh Nhàn, một mảnh rồi một mảnh tan ra, vụt mất như làn khói.

"Tĩnh Nhàn!"

Dòng suy nghĩ đột ngột ngưng trệ, Liễu Tĩnh Nhàn hơi sửng sốt, nhưng nét mặt vẫn là bình thản, không một chút biểu hiện.

"Chấn Đông..."

"Làm sao lại thất thần như vậy? Anh gọi nửa ngày em mới nhận ra."

Vương Chấn Đông đặt tay lên vai Liễu Tĩnh Nhàn, đoá hoa hồng đỏ sậm trên túi áo bên trái lập tức thu hút ánh mắt của đối phương.

"Không... không có gì. Em chỉ là hồi hộp một chút..."

Tĩnh Nhàn đương nhiên không muốn nói ra, cuối cùng vẫn là né tránh. Nực cười một chút, chẳng phải sắp thành phu thê với nhau, chuyện gì cũng là nên thành thật nói ra hay sao? Liễu Tĩnh Nhàn nhìn vị hôn phu của mình, trong lòng lại dâng lên phức tạp, người này sẽ yêu mình đến suốt cuộc đời hay sao? Sẽ cùng mình trải qua bao sóng gió thăng trầm hay sao? Có khi nào một khắc nào đó anh ta cảm thấy mệt mỏi và áp lực, hoặc là tình yêu của anh ta không đủ để tiếp tục nữa, sẽ lựa chọn ngay tại nửa chặng đường mà dừng lại? Ngay cả vào lúc này, Liễu Tĩnh Nhàn vẫn không tìm ra được điều gì có thể đảm bảo cho đoạn tình cảm này.

[BÁCH HỢP] - BÁT DIỆN UY PHONGWhere stories live. Discover now