CHƯƠNG 2 - Nhậm chức

Start from the beginning
                                    

Ai nấy đều thất thần... Băng tuyết ngoài trời cơ hồ cũng đang tan chảy...

Sếp Trình quan sát từ đầu đến cuối sự việc, trong lòng thầm mắng đám cẩu tặc kia một phen, nhìn sang Diệp Nghiên Hy dường như là đang khó xử, liền ho khan vài tiếng.

Rốt cuộc vẫn là sếp Trình tinh ý. Nghiên Hy trong bụng thầm cảm ơn ngài.

"Diệp Thiếu uý có kinh nghiệm làm cảnh sát đặc nhiệm hai năm ở nước ngoài, sáu năm học tập và rèn luyện trong quân đội Mỹ, lập nhiều chiến công và thành tích xuất sắc, tham gia và chỉ huy khám phá thành công hàng trăm vụ án đặc biệt nghiêm trọng, đối diện với hàng trăm đối tượng nguy hiểm. Lần này Diệp Thiếu uý trở về là muốn cống hiến cho an ninh quốc gia ta, từ nay sẽ cùng tôi phụ trách lãnh đạo tổ A đội trọng án. Tôi hy vọng mọi người sẽ chú tâm học hỏi kinh nghiệm, kĩ năng và tinh thần làm việc của Diệp Thiếu uý, cùng nhau sát cánh, đấu tranh với tư tưởng quyết tâm đưa tội phạm ra ánh sáng của pháp luật!!"

Một tràng pháo tay rất to vang lên, ai nấy đều phấn khích lộ rõ trên gương mặt.

Phòng họp tổ A đội trọng án lần đầu tiên náo nhiệt hơn đón Tết.

Sếp Trình có hơi chột dạ, cái đám này, lúc mình vừa chuyển công tác về đây làm tổ trưởng, họ cũng là không có hào nhoáng hoan nghênh đến như vậy đi.

Diệp Nghiên Hy lại một lần nữa cúi đầu cảm ơn, bất quá lần này đã thu lại nụ cười của mình, trong lòng thầm nghĩ bản thân phải nghiêm khắc với đám người này một chút. Nghệ thuật huấn luyện cảnh sát viên, là phải nhất nhất ngay từ lần đầu tiên, là tổ hợp của sự khéo léo, sắc sảo và khí thế của người lãnh đạo.

--------------------------

Diệp Nghiên Hy nhìn đồng hồ đeo tay, hơn mười một giờ trưa.

Thời tiết có ấm áp hơn một chút, nhưng gió vẫn không ngừng thổi, bất quá cái lạnh 17 độ này đối với Nghiên Hy cũng chẳng thấm vào đâu, những ngày tháng trong quân đội, có vất vả nào mà nàng chưa trải qua, có khó khăn nào mà nàng chưa chịu đựng...

Điện thoại trong túi áo khoác vang lên.

Là mẹ.

Nghiên Hy ấn nút nghe, đầu dây bên kia vừa kết nối thì lập tức hét lên làm nàng giật nảy mình.

"Tiểu xú tử! Về đất mẹ lại sớm không thèm nhớ đến người mẹ ruột ở phương xa này sao? Điện thoại thế nào lại không nhấc máy?? Đến nơi khi nào sao không báo một tiếng hả??"

"Mẹ... bình tĩnh...", Diệp Nghiên Hy gần như ngất.

"Thế nào lại bình tĩnh nổi? Nếu sớm biết ngươi xa nhà đã mọc cánh bay mất như vậy thì ta đã không cho phép ngươi về nước, nhốt ngươi ở Mỹ luôn a!"

"Mẹ à... Đêm qua con về đến nhà đã là rất khuya, bay suốt ba mươi giờ đồng hồ cũng rất mệt mỏi a! Thế là nằm vật ra trên giường, sáng nay phải dậy sớm đến nhậm chức, thật sự mệt mỏi chịu không nổi..."

Đầu dây bên kia vẫn đang thở hồng hộc, Nghiên Hy đành tiếp tục năn nỉ.

"Hay là vầy, cứ mười giờ sáng và mười giờ tối mỗi ngày, con đều gọi điện cho mẹ nhé? Nhé? Người ta rất nhớ ba và mẹ đấy thôi..."

"Đừng hòng gạt ta!"

Diệp mẹ vẫn rất đanh thép, nhưng như vậy cũng xem là thoả hiệp rồi.

"Con sao lại gạt mẹ?"

"Con khoẻ không?"

"Hoàn toàn khoẻ mạnh! Ba mẹ cũng giữ gìn sức khoẻ nhé, nhớ đắp chăn khi đi ngủ, nhớ mặc đủ quần áo ấm, nhớ uống nước ấm thường xuyên, nhớ...", Diệp Nghiên Hy thầm thở dài, nhắc đến thì lại rất nhớ hai vị thân sinh này.

"Được rồi được rồi. Ba và mẹ cũng còn trẻ khoẻ minh mẫn. Từ khi nào mà con lại nhiều lời hơn mẹ vậy? Đến lượt mẹ nhắc con đây, dù bận rộn đến mấy cũng phải chú ý sức khoẻ, ra vào nhà đều phải biết đem cửa khoá kĩ, nhớ cho ba mẹ gửi lời hỏi thăm dì dượng, nhớ mang quà của nhà ta theo đấy, nhớ ăn uống đầy đủ đúng bữa, dù bận rộn đến mấy cũng phải chiếu cố mình thật tốt... Từ khi con quyết định làm cảnh sát, ba mẹ lại rất lo lắng...", Diệp mẹ ngập ngừng.

"Mẹ..."

"A Hy... Ba mẹ chỉ có một mình con..."

Diệp mẹ đột nhiên bi thương trong điện thoại. Nữ nhi mình đứt ruột sinh ra, chỉ mong nó bên cạnh mình một khắc không rời, vậy mà từ năm 18 tuổi đã xa nhà đi nhập ngũ, hoài bão lớn, tâm niệm lớn, bay đi bốn phương tám hướng, không muốn yên bình một chỗ. Làm cha mẹ không ngăn cản được lựa chọn của con, chỉ biết cắn răng chấp nhận, đành ngày đêm mong cầu nữ nhi vạn sự bình an.

"Mẹ à... chẳng phải con vẫn đang rất an toàn, rất khoẻ mạnh sao? Đừng quá lo lắng, con sẽ nghe lời mẹ hết thảy, sẽ chiếu cố bản thân thật tốt...", Diệp Nghiên Hy không giấu được nghẹn ngào, trong lòng dâng lên thương xót, cảm thấy bản thân bất hiếu không thể chu toàn phụng dưỡng phụ mẫu, thế nhưng cũng không chấp nhận cả đời vô dụng chôn chân mình một chỗ, làm kiếp người phải có khát vọng, phải có đam mê, phải làm việc nghĩa thì mới không uổng phí.

Diệp Nghiên Hy không quên lời hứa với ba mẹ, chỉ cần cho nàng mười năm bôn ba trong thiên hạ, sống hết mình vì sự nghiệp riêng, xây dựng lý tưởng riêng, sau mười năm sẽ trở về bên cạnh họ, chiếu cố họ, bù đắp cho họ, làm một nữ nhi ngoan ngoãn yên bề.

"Được...", Diệp mẹ thanh âm nhỏ đi không ít.

"Mẹ à. Bên đấy cũng là khuya rồi, mẹ mau ngủ đi. Con phải tìm chỗ ăn trưa đây, cái bụng cứ kêu lên thảm thiết a~!"

Nghiên Hy cố tình nói sang đề tài khác, tốt nhất là không nên duy trì không khí buồn bã.

"Được. Mẹ ngủ. Mau ăn trưa đi, ăn nhiều vào, nếu sụt cân nào thì ngươi đừng nhìn mặt mẹ!"

Diệp mẹ giả vờ trở giọng, cũng là không muốn nữ nhi vì mình mà phân tâm.

"Được được. Con biết rồi. Chỉ sợ là ăn quá nhiều rồi béo lên sẽ khiến mẹ nhìn không ra đứa con này nữa thôi. Vậy nhé! Mẹ ngủ ngon, mơ đẹp ~"

[BÁCH HỢP] - BÁT DIỆN UY PHONGWhere stories live. Discover now