Kết cục

424 11 1
                                    

"Ngươi tỉnh rồi à?" Con thỏ nhãi ranh vứt một phiến lá cây Phù Tang lên mặt ta.

Ta thử cựa quậy, hậu quả kéo theo toàn thân đau nhức, rên rỉ một tiếng, lắc đầu, cố sức giơ cánh tay lên. Che ánh mặt trời chói mắt.

"Ta chỉ biết ta còn sống."

Con thỏ nhãi ranh lại vứt tới một phiến lá cây. "Ngự Vương nói ngươi là heo, quả nhiên ngươi đúng là heo."

"Này này này, nhóc con nhà ngươi này, sao không biết lớn nhỏ thế."

Ta xoay người, buộc bản thân ngồi dậy, đã là buổi sáng sớm, cây thần Phù Tang lại um tùm xanh mướt, phảng phất như trận cháy đêm qua chẳng qua chỉ là một hồi hư hảo.

Con thỏ nhãi ranh mặc kimono bị hun đen nhẻm. Tay áo bị thiêu đến xoăn tít.

Ta nhìn hai tay mình, cũng là một đám đen sì.

Con thỏ nhãi ranh vẫn là hình người, ta thở phào một hơi. Tựa đầu lên thân cây.

"Cho ngươi." Con thỏ nhãi ranh ném sang một món.

Ta vội vàng tiếp được, là một hạt châu xấu xí màu đỏ quạch. Hơi mờ mờ, không biết là cái gì... Đừng nói với ta là phượng hoàng châu!

"Thứ đại nhân muốn đấy." Con thỏ nhãi ranh đánh bay hi vọng của ta.

Ta nhón hạt châu lên, giơ ra trước ánh mặt trời nhìn đi nhìn lại, nhìn tới nhìn lui, "Xấu quá."

Vừa dứt lời, xa xa nghe thấy một tiếng rít phẫn nộ truyền đến từ ngọn cây.

"Đây là phượng hoàng châu, y mất mấy nghìn năm mới hình thành được một viên, đại nhân đúng là độc mồm độc miệng." Con thỏ nhãi ranh chân đi guốc gỗ bước tới trước mặt ta, vươn một cánh tay trắng trẻo mảnh dẻ, "Có thể đứng dậy không."

Ta ăn ngay nói thật, "Không thể."

"Vậy nghỉ ngơi thêm một lúc đi."

"Được."

Chúng ta đều lặng im.

Ta quyết định phá tan sự im lặng.

"Sao không chết nhỉ. Ta ấy?"

"Cái giá mà Phượng hoàng đòi, chúng ta đã cùng nhau thanh toán."

Con thỏ nhãi ranh bước tới bên người ta, ngồi xuống, khẽ nghiêng đầu, liền tựa vào bả vai ta.

"Ngọn lửa đã lấy đi đại bộ phận pháp lực của ta, thế nhưng vẫn còn đủ để ta duy trì hình người. Lấy đi phân nửa long châu của ngươi, đại nhân ngươi... e rằng sẽ giảm thọ mất hai mươi năm."

Ta xòe bàn tay đếm ngón tay, tính tính toán toán, "Nói như vậy, hóa ra ta vốn có thể sống đến sáu mươi bảy tuổi. Ây da da. Cũng là lão già thôi."

"Đại nhân." Con thỏ nhãi ranh sụt sịt mũi, "Sao ngươi lại nhảy xuống theo ta thế."

Ta xoa xoa đầu hắn. Quyết định cái gì cũng không cần nói.

"Đại nhân là đồ ngốc sao."

Ta vuốt tóc hắn.

"Đại nhân là heo à."

Thịnh thế Trường An dạ - Y Y Thủy NguyệtWhere stories live. Discover now